Chương
“Chị Hoắc Tương, chuyện của chị cũng rất động lòng người rồi. Em không cần…” Tề Mẫn Mẫn quay đầu nhìn Hoắc Trì Viễn xin giúp đỡ, nhưng anh chỉ lạnh nhạt cười, vẻ mặt lực bất tòng tâm. Tiế Nhiễm chỉ có thể u oán trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, đi theo Hoắc Tương lên lầu.
Ánh mắt Tần Viễn Chu dõi theo Hoắc Tương, cho đến khi cả cô biến mấy ở cầu thang.
“Có thể nhìn ra, cháu thực ý đến Tiểu Tương.” Hoắc Hoài Lễ nhìn ra sự quyến luyến của Tần Viễn Chu với con gái mình, vui lòng cười nói.
“Cô ấy là một cô gái rất đặc biệt ạ.” Mắt Tần Viễn Chu cong lên, cười nói. Anh cũng không hề nói ra anh vì để có được sự tự do để đối mặt với với Hoắc Tương, anh đã đấu tranh thế nào, thậm chí bày mưu tính kế đối phó cha mình. Anh không chỉ thích cô vì xinh đẹp, càng yêu thích trí tuệ của cô hơn.
Có thể được ở bên cô cả đời, cuộc đời này của anh mới được gọi là viên mãn.
“Hy vọng cháu không chỉ là hời hợt.” Hoắc Hoài Lễ nhợt nhạt dùng trà, thản nhiên nói.
“Cháu không nông cạn như vậy đâu ạ.” Tần Viễn Chu nhíu đôi mày rậm.
Xung quanh anh phụ nữ nhiều vô kể, béo gầy, xinh đẹp kiểu gì cũng có, nhưng có thể làm cho anh rung động chỉ có một mình Hoắc Tương.
Lần đầu tình cờ gặp mặt, nghe cô đánh giá mình anh mới có cảm tình với cô, cảm thấy cô là một cô gái rất có chính kiến, tư tưởng.
Lần tình cờ gặp ở quá bar, anh bị chinh phục bởi sự gợi cảm và thần bí của cô.
Ngày đó anh chỉ biết, cuộc sống của anh không hề buồn tẻ chán nản, sẽ trở nên thú ví, bởi vì anh đã phải lòng một cô gái vô cùng độc đáo.
“Tôi tin tưởng con mắt của thị trưởng Tần” Hoắc Trì Viễn thản nhiên cười nhìn Tần Viễn Chu.
Bọn họ tuy rằng quen biết chưa lâu, nhưng anh đã nhìn ra Tần Viễn Chu là một người đàn ông có chiều sâu.
Em gái anh quả nhiên có nhãn lực phi phàm, yêu một người đàn ông không hề tầm thường.
Trên lầu, Tề Mẫn Mẫn lắc đầu từ chối Hoắc Tương:”Em không muốn làm nhân vật chính. Chị Hoắc Tương, tha cho em đi mà.”
“Kháng nghị không có hiểu quả. Anh em cũng không hề phản đối.” Hoắc Tương cầm bút ghi âm bắt đầu phỏng vấn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn kháng cự trả lời, nhưng về phương diện này cô vốn không lại được với Hoắc Tương, chỉ cần một chút công phu đã moi ra được những thông tin mà người khác không hề biết.
Hoắc Tương đắc ý nhìn Tề Mẫn Mẫn:”Chị dâu nhỏ, may mà anh em cưới chị trước, bằng không chị đã sớm bị người ta bán đi rồi.”
Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị:”Em nào có ngốc như vậy?”
Hoắc Tương cười muốn ngã xuống giường.
Hai người đàn ông cùng xuất hiện tại cửa phòng Hoắc Tương.
Hoắc Trì Viễn đi vào, ôm lấy bà xã mình rồi đi qua Tần Viễn Chu trở về phòng.
“Ba em có hài lòng về anh không?” Hoắc Tương không đứng dậy, hai tay chống bên giường, ngửa đầu cười hỏi.
Tần Viễn Chu ngồi bên giường, ôm thắt lưng cô, cười nho nhã: “Miễn cưỡng vượt qua khảo hạch!”