Chương
“Sáng mai anh đưa em đi. Sau khi tiếp xã giao xong thì đến ăn cơm với ba vợ.” Hoắc Trì Viễn nhẹ nhàng vỗ về đầu của Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nói.
“Được, nhiều ngày rồi em cũng chưa gặp ông ấy. Cũng không biết ông ấy bận cái gì.” Tề Mẫn Mẫn nhớ tới ngày mai cùng ba ăn cơm, tâm tình thật tốt.
Hoắc Trì Viễn ôm cô nằm xuống, lấy chăn đắp lên, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn nhớ tới cái gì, cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho ba: Người già, biết ba bận rộn rồi, không cần gửi lại tin nhắn cho con. Con chỉ muốn nói là ngày mai con và Hoắc Trì Viễn sẽ hẹn ba đi ăn cơm. Ba đẹp trai nhất, yêu ba, tâm can bảo bối của ba.
Nhắn xong, cô liền cảm thấy mỹ mãn ru rú vào trong lòng anh nhắm mắt lại.
Bên kia, Tề Bằng Trình vừa mới họp video xong thì nhìn thấy tin nhắn của con gái, cười đến vô cùng rạng rỡ.
Trong khoảng thời gian bận rộn đến sứt đầu mẻ trán này, ngay cả một tin tức cũng không có.
Cô quạnh con bé rồi.
Ông thật có chút muốn gặp nó rồi.
Ông cầm lấy điện thoại đi ra khỏi thư phòng, vừa định thay quần áo tắm rửa, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Tưởng rằng Tề Mẫn Mẫn gọi đến, ông lập tức cầm lên nghe: “Tâm can bảo bối, nhớ ba hả?”
“Bằng Trình… em nhớ anh… em nhớ anh rồi!” Dương Nguyệt Quyên hình như đã uống rượu: “Em yêu anh mười mấy năm, anh cũng bởi vì một… người ngoài đuổi em ra ngoài… em thật sự khó chịu… em yêu anh như thế… anh lại hô một tiếng tâm can… bảo bối… cũng chưa từng gọi em một tiếng…”
Dương Nguyệt Quyên bi thương cười to lên: “Em không sánh bằng vợ trước của anh, ngay cả con gái của anh cũng quan trọng hơn! Em và Tiểu Lạc ở trong mắt anh là cái gì? Rốt cuộc là cái gì?”
“Cô uống say rồi!” Tề Bằng Trình cau mày nói.
“Tôi không say, nếu tôi say, trái tim hiện giờ sẽ không đau như vậy.” Dương Nguyệt Quyên khàn cả giọng nói.
“Cô chỉ không cam lòng cho cục diện của mình bị phá hỏng, không cam lòng tôi đem hết tất cả cổ phần của công ty giao cho Tề Mẫn Mẫn.” Tề Bằng Trình bức chính mình phải nhẫn tâm cúp điện thoại.
Có lẽ bởi vì là vợ chồng, Dương Nguyệt Quyên quá rõ ràng làm thế nào để khiến ông sinh lòng trắc ẩn. Thiếu chút nữa ông đã dao động.
“Em rể, anh đã nói với chú chú nên nhớ kỹ. Nhóc Tương nhà này tuy rằng quanh năm suốt tháng cũng không ở nhà được mấy ngày, nhưng gả xa đến tận B thị, gia đình thì ở xa, không thể lúc nào cũng tới thăm được. Có thể thương nó chỉ có mỗi chú thôi.” Hoắc Nhiên đưa Tần Viễn Chu lên lầu, lo lắng dặn dò.
“Nhớ rồi ạ.” Tần Viễn Chu cười gật đầu, “Em sẽ thương cô ấy hơn các anh.”
“Tin chú đó!” Hoắc Nhiên đập vào ngực Tần Viễn Chu một cái, vừa lòng cười nói.
“Anh còn điều gì cần dặn dò không?” Tần Viễn Chu chân thành hỏi.
“Tạm thời như vậy đã. Chờ anh ngủ dậy sẽ nói cho chú biết.” Hoắc Nhiên khoát tay với Tần Viễn Chu nói, “Anh đi ngủ. Chú cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng.”
Nhìn Hoắc Nhiên xuống lầu, Tần Viễn Chu mới đẩy cửa phòng dành cho khách.