Chương
“Anh có thể giữ cho em một chút cảm giác thần bị được không?” Ứng Mẫn giận dỗi hỏi.
“Được, tôi sẽ làm bộ như không biết!” Hoắc Trì Viễn cười vui vẻ.
Lần này xem ra Ứng Mẫn thật sự nghĩ thông rồi.
Từ Khách là một người đàn ông tốt, thẳng thắn, nghiệp vụ tốt, được đồng nghiệp yêu quý, học trò kính trọng. Cậu ta và Ứng Mẫn một tĩnh một động, có thể bù đắp lẫn nhau.
“Bác sĩ Ứng, có người đàn ông tốt theo đuổi cháu thì cháu hãy đồng ý đi!” Từ tận đáy lòng Tưởng phu nhân cũng vui vẻ thay cho Ứng Mẫn.
“Con sẽ khảo nghiệm anh ta thêm một khoảng thời gian nữa. Con gái thì cũng phải kiêu một chút!” Ứng Mẫn thẹn thùng nói.
Vài người đều mừng cho Ứng Mẫn.
Hoắc Trì Viễn nhìn đồng hồ, sắp đến giờ hẹn với cả bên cung ứng ở nước ngoài, anh không thể đến muộn: “Nhóc con, em và Ứng Mẫn ở lại đây với bác gái, anh phải đi rồi!”
“Ừ! Anh đi đi. Ở đây có em và chị Ứng Mẫn rồi!” Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười tươi rói.
Hoắc Trì Viễn khom lưng hôn nhẹ lên trán Tề Mẫn Mẫn, dịu dàng nói: “Tối nay anh tới đón em!”
Tề Mẫn Mẫn gật đầu, lưu luyến nhìn Hoắc Trì Viễn rời đi.
“Công ty Hoắc Y càng lúc càng phát triển, đúng là đáng mừng cho anh ấy. Lúc trước mới mở công ty, không có mấy người coi trọng anh ấy!” Ứng Mẫn nhẹ nhàng thở dài, “Cái chết của Tưởng Y Nhiên đã hủy diệt một bác sĩ giỏi nhưng lại mang đến một Hoắc Y!”
Những lời của Ứng Mẫn khiến cho trái tim Tề Mẫn Mẫn khoét một lỗ.
Là cô hủy diệt bàn tay của Hoắc Trì Viễn, tới tận bây giờ anh vẫn còn di chứng nghiêm trọng.
“Hoắc Y nên thuộc về Tưởng Y Nhiên. Đó là vì tưởng nhớ Tưởng Y Nhiên mà mở nó. Thằng bé nói rằng đây là cách tốt nhất để nó nhớ đến Tưởng Y Nhiên. Nó từng thề muốn để Hoắc Y thật mạnh mẽ để có thể đối đầu với tập đoàn Bằng Trình. Hoắc Trì Viễn làm được! Nhưng mà…..” Tưởng phu nhân đau đầu xoa trán, thật cẩn thận không dám chạm vào vết thương.
“Bác gái, bác đau đầu sao?” Ứng Mẫn vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt Tưởng phu nhân, lo lắng hỏi.
“Đau từng đợt. Hoắc Trì Viễn nói là di chứng sau khi phẫu thuật, không có vấn đề gì. Mấy hôm nữa là không sao!” Tưởng phu nhân mệt mỏi nói.
“Bác gái, bác nên điều chỉnh tâm trạng một chút. Tâm trạng tốt thì bệnh tật cũng biến mất. Ánh mặt trời ở ngoài rất đẹp!” Ứng Mẫn nhìn mặt trời ấm áp bên ngoài, cười nói.
“Chị Ứng Mẫn nói đúng!” Tề Mẫn Mẫn đội mũ cho Tưởng phu nhân, cười nói: “Mẹ nuôi, con đẩy mẹ ra vườn hoa cho đỡ buồn!”
“Cô nghỉ ngơi đi! Để bác sĩ Ứng đi cùng tôi là được rồi!” Tưởng phu nhân để mặc Tề Mẫn Mẫn đứng ở một góc, không quan tâm cô nữa.
“Đi cùng cho vui!” Ứng Mẫn cười nhìn Tề Mẫn Mẫn, “Sắc mặt em hơi tái, cũng nên phơi nắng nhiều một chút!”
“Cảm ơn chị Ứng Mẫn!” Tề Mẫn Mẫn biết Ứng Mẫn tìm lý do cho cô, cảm kích nói.
Hô nay chị Ứng Mẫn cực kỳ hiểu lý lẽ khiến cho cô cảm thấy xấu hổ.
Cô đã từng nghi ngờ chị Ứng Mẫn, chán ghét đối phương luôn bám dính lấy Hoắc Trì Viễn.
Là cô quá hẹp hỏi.