Chương
Anh đáp ứng ba vợ sẽ giải quyết tốt chuyện của bác gái, sẽ không để cho Tề Mẫn Mẫn bị thương nữa, nhưng anh lại thất hứa rồi.
Anh làm nhiều chuyện như vậy, nhưng vẫn không thể cảm hóa được trái tim mang đầy thù hận kia của Tưởng phu nhân.
Thật cẩn thận đặt Tề Mẫn Mẫn lên giường, tháo cho giày cho cô, anh cũng nằm xuống giường, ôm chặt cô vào lòng.
“Hoắc Trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Ngủ thêm chút nữa.” Hoắc Trì Viễn vỗ vỗ lưng Tề Mẫn Mẫn, thấp giọng nói.
“Anh đừng rời khỏi em!” Tề Mẫn Mẫn chen lấn vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, gắt gao ôm lấy eo anh.
“Sẽ không.” Hoắc Trì Viễn lập tức hứa hẹn.
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy lơi anh nói, lúc này mới yên tâm ngủ thiếp đi.
Hoắc Trì Viễn nhìn một bên mặt sưng đỏ của Tề Mẫn Mẫn, trong lòng liền cảm thấy đau đớn không thôi.
Phải như thế nào mới lo đươc chu toàn cho cô?
Phải làm như thế nào mới có thể hóa giải thù hận trong lòng bác gái?
Những việc có thể anh cũng đều đã làm, những lời nên khuyên cũng anh cũng đều đã khuyên. Còn biện pháp nào khác sao?
Anh hoàn toàn vô vọng.
Chẳng lẽ tinh thần bị kìm nén của bác gái vẫn chưa được giải tỏa?
“Tưởng phu nhân cực kỳ bình thường, không có điên. Bà ấy cần không phải là bác sĩ tâm thần, mà là bác sĩ tâm lí.”
Lời nói của Tô Hoán lại vang vẳng bên tai anh.
Có lẽ cậu ấy nói đúng.
Trong lòng bác gái sinh bệnh.
Bác sĩ Vương ở bên cạnh bác ấy cũng không còn tác dụng nữa.
Ngày mai để ông ấy đến thành phố B thôi.
Hoắc Trì Viễn trước khi ngủ liền làm ra quyết định.
Tỉnh lại lần nữa cũng đã là ba giờ chiều.
Tiểu Nhiễm ở trong lòng anh bất an vùng vẫy, bối rối nói “Thực xin lỗi”, “Đau”, “Không cần”…
Anh lập tức đau lòng cầm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Nha đầu, tỉnh tỉnh! Đó là mộng!”
Tề Mẫn Mẫn rốt cục cũng mở mắt, mơ màng nhìn Hoắc Trì Viễn: “Hoắc Trì Viễn?”
“Là anh!” Hoắc Trì Viễn dùng một tay xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, thanh âm khàn khàn đáp.
“Chú!” Tề Mẫn Mẫn giống người bị lạc trong sa mạc rốt cục cũng tìm thấy nguồn nước, gắt gao ôm lấy eo anh, mặt dán vào ngực anh, toàn thân run rẩy nói, “Em mơ thấy bác gái đẩy em xuống lầu, mơ thấy em đã chết rồi.”
“Đó là mộng thôi.” Hoắc Trì Viễn đau lòng không biết phải làm sao.
Tề Mẫn Mẫn bị ám ảnh.