Chương
“Trần Lam bụng mang dạ chửa khi gả cho Viễn Chu nhà ta, bà còn nhắc đến nó làm gì?” Ba Tần bất mãn trừng mắt nhìn vợ mình liếc mắt một cái. “Bà chê tôi và Viễn Chu mặt còn chưa đủ dày sao?”
“Là tôi cảm thấy tiếc….mối quan hệ với nhà họ Trần…” Nhìn thấy chồng mình đang bực bội nhìn chằm chằm bà không tình nguyện mở miệng. “Con trai lớn. Nó yêu ai thì lấy. Tôi không quản được.”
“Chẳng lẽ bà không hài lòng đứa con dâu này?” Ba Tần ném tư liệu sang cho vợ mình, để cho bà tự xem.
“Tạm được.” Mẹ Tần miễn cưỡng phun ra hai chữ.
Nói là không hài lòng cũng không đúng, bà chính là vẫn có chút không cam lòng khi con trai lấy phải một đứa con gái không môn đăng hộ đối.
“Được rồi. Bà cũng đừng mạnh miệng nữa. Ngủ đi.” Ba Tần đứng dậy, ôm vợ mình ra khỏi thư phòng.
Điều tra gia thế Hoắc Tương xong, ông mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi. Con trai cũng không phải vì tức giận mà tùy tiện cưới một người phụ nữ không đứng đắn về nhà để cho vợ chồng ông ngăn cản.
Ngẫm lại chính mình đã ép con trai cưới Trần Lam, hại nó vô tội bị cắm sừng.
Ông độc đoán cũng không có mang lại hạnh phúc cho con trai.
Bây giờ, ông sẽ nghe theo nó.
Không có nhà họ Trần nâng đỡ, con đường của Viễn Chu chắc chắn không thể trôi chảy.
Có thể tiến rất xa rất xa.
Là chính nó đã lựa chọn cho mình một con đường gian khổ.
Hi vong nó sẽ không hối hận.
Đứa con dâu này là tài nữ!
Ông thích!
Cả đêm này, Hoắc Trì Viễn ngủ không ngon, thỉnh thoảng lại tỉnh dậy xem Tề Mẫn Mẫn, sợ cô đau không ngủ được hoặc tướng ngủ không tốt mà khiến vết thương trên má bị nặng hơn.
Hôm sau, khi anh mở hai đôi mắt thâm quầng, phản ứng đầu tiên là xem xét mặt Tề Mẫn Mẫn.
Khi anh phát hiện vết thương trên mặt cô đã bớt sưng hơn một nữa, chỉ hơi hồng hồng, lúc này anh mới thật sự thả lỏng.
Nếu trên mặt Tề Mẫn Mẫn có vết sẹo, chắc chắn anh sẽ không tha thứ cho Tưởng phu nhân.
Đau lòng qua đi, anh đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Hoắc Trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn mơ màng mở to mắt.
“Nên dậy thôi. Hôm nay phải đi học!” Hoắc Trì Viễn khẽ vuốt má Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng nói.
“A!” Tề Mẫn Mẫn ngồi bật dậy, lo lắng cào tóc, “Em thiếu chút nữa thì quên mất.”
“Vẫn còn kịp!” Hoắc Trì Viễn xuống giường, lấy đồng phục rồi đặt lên giường cho Tề Mẫn Mẫn, “Lát nữa anh đưa em đi học!”
“Cảm ơn anh!” Tề Mẫn Mẫn cười quỳ trên giường, ôm cổ Hoắc Trì Viễn, hôn anh một cái.
“Còn hôn nữa thì thật sự em sẽ không kịp đâu!” Hoắc Trì Viễn khàn giọng lẩm bẩm.
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt buông anh ra, nhảy xuống đất, chạy vào toilet.
Hoắc Trì Viễn hít sâu một hơi, cố gắng áp chế dục vọng được khơi dậy rồi mới đi vào toilet.
Tề Mẫn Mẫn đang đánh răng, nhìn thấy anh đi vào, nhếch miệng cười với anh.
Anh đứng bên cạnh cô, cũng bôi kem đánh răng, vừa nhìn Tề Mẫn Mẫn trong gương, vừa đánh răng.