Chương
Ninh Hạo nói dẫn tới sự chú ý của Vương Giai Tuệ. Cô ngồi vào chỗ trống ở phía trước của Tề Mẫn Mẫn, quan tâm hỏi han: “Sao lại bị bỏng rồi hả? Có đau không?”
“Không cẩn thận bị nước nóng bắn vào. Hai cậu không cần lo lắng.” Tề Mẫn Mẫn khẩn trương giải thích, không nghĩ muốn để cho hai người lo lắng: “Tối nay Hoắc Trì Viễn có xã giao, các cậu đến nhà mình ôn tập đi. Hoắc Trì Viễn sẽ cho xe đón chúng ta.”
“Thế nào cũng được.” Ninh Hạo không sao cả nói.
Anh chỉ muốn có thêm nhiều thời gian dạy Tề Mẫn Mẫn, chỉ anh mới có khả năng giúp cô. Anh hi vọng bọn họ còn có thể cùng học đại học.
Chấp nhất đã năm, anh thật sự không có cách nào buông tha cho phần tình cảm này.
“Được, mình cũng muốn ăn cơm của quản gia nhà cậu rồi.” Vương Giai Tuệ cao hứng đồng ý.
Bởi vì quan hệ với Hoắc Nhiên, cô và Tề Mẫn Mẫn trở thành chị em thân thiết, cho nên cảm thấy cùng trở về nhà của Tề Mẫn Mẫn là cực kỳ bình thường, không khác gì về nhà mình.
Chờ cô gả cho Hoắc Nhiên, các cô chính là người trong nhà.
Nghĩ đến Hoắc Nhiên, khóe mắt chân mày của cô đều là nét cười.
“Anh Hoắc Nhiên chắc sẽ không nổi giận chứ?” Tề Mẫn Mẫn nửa đùa nửa thật nhìn Vương Giai Tuệ.
“Cậu nói cái gì?” Vương Giai Tuệ thẹn thùng sẵng giọng.
“Mình chiếm mất thời gian của anh ấy.” Tề Mẫn Mẫn thấp giọng cười nói.
“Anh ấy… trực đêm.” Vương Giai Tuệ đỏ mặt nói xong, liền chạy về chỗ ngồi của mình.
Tề Mẫn Mẫn cười quay đầu, nhăn mặt với Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ đỏ mặt nằm sấp xuống, xấu hổ khi nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Vẻ mặt Ninh Hạo phức tạp quay đầu nhìn thoáng qua Vương Giai Tuệ.
Cô và Hoắc Nhiên ở bên cạnh nhau rồi hả?
Thật tốt…
Đột nhiên Ninh Hạo cảm thấy ngực đau đớn.
“Lớp trưởng, ba kiếm khách chúng mình chỉ còn lại mình cậu cô đơn, chừng nào thì cậu cũng nên tìm một người bạn gái đi?” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ hỏi.
Ninh Hạo là người đàn ông tốt, nên có một người phụ nữ tốt sẽ thương anh.
“Mình…” Đôi mắt xinh đẹp của Ninh Hạo mở to tràn ngập cô đơn: “Không vội, thi vào trường đại học căng thẳng như vậy, đâu có rảnh nghĩ đến cái đó.”
Nói xong, Ninh Hạo liền mở sách bài tập ra, bắt đầu làm bài.
“Cũng đúng, thi vào đại học là ưu tiên số một.” Tề Mẫn Mẫn cổ vũ nói: “Cố lên, cậu nhất định sẽ thi đỗ đại học Q.”
“Cậu thì sao?” Ninh Hạo ngẩng đầu lên, thật sự hỏi han.
“Mình cảm thấy trình độ này của mình thì không nên nằm mơ.” Tề Mẫn Mẫn cảm thấy chỉ có mình tự hiểu, cười nói.
Hoắc Trì Viễn để cô vào đại học F, cô cũng không muốn cách anh quá xa, cho nên cô cũng không suy nghĩ đến đại học Q nữa.
Ngồi đối diện với Đỗ An Bình, đôi mắt rét lạnh của Hoắc Trì Viễn nheo lại.