Chương
Cô không thể mang lại hạnh phúc cho Ninh Hạo nên chỉ có cách tìm một cô gái có thể chăm sóc cậu cả đời. Nhưng mà cô không có quá nhiều bạn bè.
“Mình…..cảm thấy cũng không tệ!” Ninh Hạo cô đơn nói, sau đó đi lên trước.
Cậu không muốn để Tề Mẫn Mẫn thấy được sự cô đơn của bản thân.
Người con gái cậu yêu nói định giới thiệu bạn gái cho cậu. Điều này thật sự là quá tàn nhẫn.
Tề Mẫn Mẫn khổ sở nhìn bóng dáng cô đơn của Ninh Hạo, dùng sức cắn môi.
“Chúng ta không có cách nào để tất cả mọi người vui vẻ. Đây không phải là lỗi của bạn!” Vương Giai Tuệ nhỏ giọng khuyên nhủ.
Giai Tuệ cũng cảm thông với Ninh Hạo bởi vì đã có lúc Giai Tuệ đau khổ như vậy.
Tề Mẫn Mẫn không thích Ninh Hạo, đây không phải là lỗi của cô ấy. Vậy nên cô ấy không cần áy náy.
Tình cảm cần phải đến từ hai phía.
Ninh Hạo lấy lại tinh thần, quay đầu lại, nói với Tề Mẫn Mẫn: “Không phải một mình là không hạnh phúc mà. Bạn không cần làm bà mối đâu!”
“Được rồi! Chúc bạn sớm tìm được bạn gái!” Tề Mẫn Mẫn tươi cười nhìn Ninh Hạo, tâm trạng cũng tốt hơn.
“Có muốn ăn bắp rang hay không?” Ninh Hạo chỉ vào quầy bắp rang, cười hỏi.
“Muốn! Muốn! Muốn!” Tề Mẫn Mẫn hưng phấn gật đầu.
Đã lâu rồi khi đi dạo phố mà cô có thể ăn gì tùy thích như thế này.
Tuy Hoắc Trì Viễn khá chiều cô nhưng sẽ không cho phép cô ăn những thứ không tốt cho sức khỏe như thế này.
“Thật giống như đứa bé vậy!” Ninh Hạo cười lắc đầu, trong mắt đầy sự cưng chiều.
Một bịch bắp rang đã khiến cô cười sáng lạn như vậy. Thật sự là một cô gái dễ thỏa mãn!
“Bạn không biết Hoắc Trì Viễn rất nghiêm khắc với mình về vấn đề ăn uống. Mình rất đáng thương!” Tề Mẫn Mẫn tội nghiệp nói, “Bạn có biết nỗi khổ khi nửa năm rồi không được ăn kem không?”
“Ừ! Đúng ra rất đáng thương!” Vương Giai Tuệ cười sờ đầu Tề Mẫn Mẫn.
Hoắc Trì Viễn xã giao xong, sau khi ngồi vào Maybach liền xem đồng hồ một chút. Đã hơn chín giờ, không biết Tề Mẫn Mẫn đã về nhà chưa.
Anh gọi qua một cuộc điện thoại, thật lâu cũng không có ai tiếp máy.
Anh khẽ nhíu mày, tay chống cửa kính xe ngẩn người.
“Cố tiên sinh, về nhà hay là…” Lái xe thật cẩn thận hỏi.
Hoắc Trì Viễn không nói gì, lại cầm lấy điện thoại.
Tiểu Trương thấy thế, liền cực kỳ thức thời dừng xe lại, không tiếp tục lái xe về biệt thự nữa.
Điện thoại vang lên thật lâu mới được kết nối.
Hoắc Trì Viễn nghe thấy ở đầu dây bên kia tạp âm hỗn loạn: “Nha đầu, em đang ở đâu?”
“Bọn em đang ở công viên trò chơi XX. Vừa mới chơi ở trên xe nên không có nghe được điện thoại của anh.” Tề Mẫn Mẫn lớn tiếng trả lời.