Chương
Anh biết mình làm vậy với Liêu Phàm thật tàn nhẫn, nhưng vì hạnh phúc của em trai và Giai Tuê, anh phải làm như vậy.
“Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn một gương mặt bình phục…” Liêu Phàm cười chua chát, “Bình thường.”
Đúng vậy, bình thường!
Cô muốn được như người bình thường, có thể thoải mái đứng dưới ánh mặt trời.
Không bị người ta nói là quỷ.
“Cô Liêu, tôi biết tôi làm thế này rất ích kỷ. Vì tôi không muốn bị cảm giác tội lỗi hành hạ, nên cô nhất định phải nhận lời xin lỗi của tôi. Sau khi dưỡng bệnh xong, cha con cô cũng cần phải sống.” Hoắc Trì Viễn vô cùng thành khẩn nói.
“Được.” Liêu Phàm thở dài thật dài. Dường như cô không cự tuyệt tiền của Hoắc Trì Viễn. Vì khuôn mặt của cô, cha đã bán nhà, rút hết tiền trong ngân hàng, thậm chí còn nợ nần chồng chất.
“Tôi nói được làm được, cũng hi vọng cô có thể giữ lời hứa.” Trong giọng nói của Hoắc Trì Viễn có vài phần rét lạnh.
Không những có thể làm hồi sinh gương mặt hoàn mỹ cho Liêu Phàm, mà còn một lượng chi phiếu lớn để đảm bảo cuộc sống sau này không phải lo cơm áo.
“Tôi sẽ biến mất….vĩnh viễn….” Liêu Phàm bi thương nói.
“Cám ơn!” Hoắc Trì Viễn vô cùng chân thành nói.
Để điện thoại xuống xoang, Hoắc Trì Viễn ngồi trong xe hồi lâu
Giai Tuệ chính là lựa chọn tốt nhất của Hoắc Nhiên.
Liêu Phàm biến mất, người đau khổ chỉ có một mình cô ấy.
Hi sinh cô, có thể đổi lấy hạnh phúc cả đời của Hoắc Nhiên và Giai Tuệ.
Anh nhắm mắt lại, rối rắm xoa mi tâm.
Anh thừa nhận đối với Liêu Phàm mà nói, anh chính là ma quỷ.
Một lúc lâu sau anh mới đẩy cửa xe, tâm trạng nặng nề xuống xe.
Trở lại phòng ngủ, mệt mỏi đặt cặp tài liệu xuống, thì nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đi ra từ nhà tắm.
“Em bật nước cho anh tắm.” Tề Mẫn Mẫn đi tới, chủ động giúp Hoắc Trì Viễn cởi cà vạt.
“Ngoan như vậy sao?” Hoắc Trì Viễn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, tâm trạng tốt hơn nhiều.
“Đương nhiên! Em là người phụ nữ hiền lành mà!” Tề Mẫn Mẫn kiêu hãnh cười nói.
“Vậy thì hiền lành hơn một chút, giúp anh tắm rửa!” Hoắc Trì Viễn khiêng Tề Mẫn Mẫn lên, đi vào nhà tắm.
“Em sẽ không…..giúp anh..” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt muốn chạy trốn, lại bị Hoắc Trì Viễn dồn vào tường, không nhúc nhích được.
Hoắc Trì Viễn vừa hôn Tề Mẫn Mẫn vừa cởi quần áo của cô:”Nha đầu, đã ba ngày anh không chạm vào em rồi.”
“Vậy sao….” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt đẩy Hoắc Trì Viễn ra.