Chương
“Chồng, anh cũng ăn một miếng đi.” Tề Mẫn Mẫn cũng bóc một con tôm đưa lên miệng Hoắc Trì Viễn.
“Vợ, em có thể tha cho anh không?” Hoắc Trì Viễn khó xử nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tuy anh không bài xích hải sản như trước kia nữa, nhưng cũng không thích thú gì lắm.
“Không thể! Đây là con tôm đầy tình yêu thương của em.” Tề Mẫn Mẫn mười phần ngang ngạnh nói.
Hoắc Trì Viễn cúi đầu ăn con tôm vào trong miệng, ăn rồi còn mút tay cô một cái:”Anh thà ăn ngón tay của em.”
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn liếc mắt một cái:”Da mặt thật dày!”
“Không dày làm sao làm chồng em được?” Hoắc Trì Viễn xấu xa cười nói.
Mặt Tề Mẫn Mẫn càng đỏ hơn:”Chồng, em gái em đang ở đây! Con bé vẫn còn trẻ con!”
“Vây sao?” Hoắc Trì Viễn sâu xa khó hiểu nhìn thoáng qua Tề Lạc.
“Anh chị tiếp tục ân ái đi. Đừng lo cho em.” Tề Lạc cười khoát tay.
“Chúng tôi không phải chỉ là hạnh phúc.” Hoắc Trì Viễn nhếch môi, “Mà là hành vi tự nhiên khi tình yêu đã đến tận cùng.”
Nhờ Hoắc Trì Viễn đút một đống đồ ăn ngon, Tề Mẫn Mẫn no căng bụng, từa vào vai anh: “Ăn no rồi ạ!”
Hoắc Trì Viễn lập tức vẫy nhân viên phục vụ đến, lấy một tấm thẻ credit card màu đen để tính tiền.
Thẻ credit card màu đen.
Credit card màu đen trong truyền thuyết,
Vẻ mặt Tề Lạc đầy hâm mộ kiếm môi dưới.
Hoắc Trì Viễn có tiền như vậy sao?
Lúc nhân viên phục vụ trả thẻ lại cho Hoắc Trì Viễn, anh nắm tay Tề Mẫn Mẫn đi ra ngoài.
Tề Lạc rửa tay xong đã không thấy Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn đâu cả, cô ta bất chấp hình tượng, chạy đuổi theo.
Mai đến đại sảnh, cô ta mới thấy hai người họ: “Chị, anh rể, đợi em với!”
“Cô tự gọi xe đi! Chúng ta không đi cùng đường!” Hoắc Trì Viễn nói xong, bế Tề Mẫn Mẫn lên, rời khỏi khách sạn.
Bị bỏ lại đó, Tề Lạc tức giận dậm chân.
Thái độ của Tề Mẫn Mẫn giống như bố thí một bữa cơm cho tên ăn mày vậy.
Chuyện nhục nhã này cô ta sẽ hoàn trả lại!
Ngồi vào trong Maybach, Tề Mẫn Mẫn cười dựa vào lòng Hoắc Trì Viễn: “Con bé đáng ghét!”
Hoắc Trì Viễn yêu chiều xoa đầu Tề Mẫn Mẫn.
“Em đã vậy mà còn vui sướng khi người khác gặp họa nữa!” Tề Mẫn Mẫn le lưỡi, “Em có giống mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết không?”
“Thỏa mãn sao?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày.
“Anh có thấy em xấu xa không?” Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu, nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Nếu anh là em, anh còn ác hơn cơ!” Hoắc Trì Viễn khí phách trả lời, “Em cũng không phải thánh mẫu, việc gì phải từ bi với kẻ xấu chứ?”