Chương
Không khí lập tức thoải mái trở lại.
Ba người cậu một miếng tớ một miếng, một bên cười hưởng thụ bữa trưa.
Ăn uống xong, ba người ngồi trên ghế dài, ngẩng đầu nhìn mặt trời bị che khuất bởi cái cây hoa lá rậm rạp, hưởng thụ sự yên tĩnh và ấm áp.
“Chỉ còn có hai ngày. Thật sự có chút luyến tiếc.” Vương Giai Tuệ cảm khái thở dài.
“Đúng vậy! Chỉ còn có hai ngày.” Tề Mẫn Mẫn có chút buồn bã nói.
Lúc đến trường thì thấy khổ, mệt, nhưng lại nghĩ tới sẽ phải chấm dứt kiếp sống học hành vừa khổ vừa mệt, thì lại không nỡ.
“Các cậu nói năm sau liệu chúng ta còn có thể nhớ đến ngày hôm nay, nhớ tới những ngày chúng ta cùng nhau đi qua không?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu nhìn Vương Giai Tuệ.
“Có chứ!” Vương Giai Tuệ vô cùng chắc chắn trả lời.
“Sao có thể quên được?” Ninh Hạo có chút thương cảm nó.
Có lẽ, mười năm sau, anh có thể quên đi thời gian mình trưởng thành, nhưng cũng không quên được từng phút từng giây ở bên Tề Mẫn Mẫn.
Nhưng, Thượng đế cứ muốn trêu đùa anh.
Anh muốn có được, lại không thể thuộc về anh.
“Nếu có thể học chung đại học thì tốt rồi.” Vương Giai Tuệ có chút tiếc nuối nói.
Cô biết Tề Mẫn Mẫn muốn ở lại A thị, để ở bên Hoắc Trì Viễn.
Mà cô và Ninh Hạo lai muốn vào Q đại.
Tuy cô cũng muốn ở bên Hoắc Nhiên, nhưng cô không muốn phải hối hận khi về già.
Nếu thi đậu đại học Q, cô sẽ không do dự mà rời nhà, đi học ở thành phố khác.
Nếu Hoắc Nhiên yêu cô, sẽ chờ cô trở lại.
Sau đó, cô nhất định sẽ bù đắp cho anh.
Cô lặng lẽ nhìn Ninh Hạo, lặng lẽ tạm biệt tình cảm đơn phương với cậu.
Không thể tiếp tục mê luyến cậu nữa.
Cô là của Hoắc Nhiên.
Nhớ đến Hoắc Nhiên suốt ngày cợt nhả, thích đấu võ mồm với mình, nụ cười trên môi cô càng sâu sắc.
Cô yêu Hoắc Nhiên!
Giờ đây, cô có thể khẳng định rồi.
Rời xa anh để đi học ở tận thành phố B, cô sẽ nhớ anh lắm.
“Mình cũng hi vọng thế!” Tề Mẫn Mẫn bất đắc dĩ mím môi dưới.
Hoắc Trì Viễn đã nhận lời mời của đại học F, cô cũng không muốn cách anh quá xa. Cho nên, dù thi đỗ đại học Q, cô cũng ở lại.
“Không sao hết. Tụi mình biết bạn không thể tách khỏi Hoắc tổng!” Vương Giai Tuệ quay đầu lại, cười an ủi Tề Mẫn Mẫn.
“Giai Tuệ, bạn trêu mình sao?” Tề Mẫn Mẫn vươn hai tay, cù eo Vương Giai Tuệ.
“Ninh Hạo, Tề Mẫn Mẫn khi dễ mình” Vương Giai Tuệ nhảy lên, vừa trốn vừa hô.