Chương
“Đừng mơ tưởng!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo cười, gõ vào đầu Vương Giai Tuệ, “Tỉnh tỉnh đi!”
“Biết là bạn không nỡ rời xa Cố tiên sinh rồi!” Vương Giai Tuệ chọc Tề Mẫn Mẫn.
“Là Hoắc Trì Viễn không nỡ rời xa mình!” Tề Mẫn Mẫn nói nghiêm túc.
“Really?” Vương Giai Tuệ không tin hỏi lại.
Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng đỏ mặt, “Really!”
Và cô cũng không nỡ rời xa Hoắc Trì Viễn!
“Nha đầu, ba xuất viện rồi. Hôm nay con không cần đến bệnh viện nữa, về nhà làm bài tập xong thì nghỉ ngơi cho thật tốt nhé.”Thời điểm tan học buổi chiều, Tề Bằng Trình liền gọi điện thoại cho Tề Mẫn Mẫn.
“Xuất viện sớm vậy ạ?” Tề Mẫn Mẫn hưng phấn hỏi.
“Bác sĩ nói bệnh tim của ba đã đỡ rồi, chỉ cần không tức giận thì sẽ không ó chuyện gì cả.” Tề Bằng Trình cười đáp.
“Thật tốt quá. Vậy ba dưỡng bệnh cho tốt. Ngày mai con lại qua thăm ba.” Tề Mẫn Mẫn lập tức nói.
Cùng ba trò chuyện thêm hai câu, cô mới buông điện thoại xuống.
Ba xuất viện quả là một chuyện tốt.
Ông bị Dương Nguyệt Quyên trọc cho tức giận.
May mắn có Hoắc Trì Viễn giải quyết giúp ba vấn đề nan giải này.
Hoắc Trì Viễn là Thần Hộ Mệnh của cô.
“Chú xuất viện rồi hả?” Vương Giai tuệ quan tâm hỏi.
Tề Mẫn Mẫn gật đầu.
“Thật tốt quá.” Vương Giai Tuệ cũng mừng thay cho cô.
“Vậy tan học trễ một chút, tớ khoanh lại trọng điểm cho cậu.” Ninh Hạo dịu dàng cười nói.
“Lớp trưởng, cậu thực sự là phúc tinh của tớ!” Tề Mẫn Mẫn cảm kích nói.
Mỗi một lần Ninh Hạo khoanh trọng điểm, cô cùng Giai Tuệ đều làm bài thi rất tốt.
Cả hai đều lọt vào top ba mươi.
Nếu Thượng Đế lại chiếu cố hai cô lần nữa, có lẽ đại học Q cũng sẽ không còn là một giấc mộng xa vời.
“Tớ gọi điện thoại cho Hoắc Nhiên, để anh ấy không cần qua đón tớ nữa.” Vương Giai Tuệ lập tức lấy điện thoại ra, cười nói.
“Hoắc Nhiên lại muốn tới đón cậu?” Tề Mẫn Mẫn cười trêu chọc Vương Giai Tuệ.
Anh Hoắc Nhiên vốn là bác sĩ ngoại khoa, công tác bề bộn nhiều việc, nhưng chỉ cần không làm gì liền trực tiếp đến đưa đón Giai Tuệ.
Tình cảm của hai người bọn họ tựa hồ càng ngày càng tốt rồi.
Thực cao hứng thay cho hai người.
“Cái gì mà lại? Đã hai ngày rồi tớ chưa thấy anh ấy.” Vương Giai Tuệ đỏ mặt sẵng giọng.
“Mới hai ngày!” Tề Mẫn Mẫn giơ hai ngón tay, nghịch ngợm cười nói.
Vương Giai Tuệ giận dỗi, trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái, đỏ mặt chạy ra xa gọi điện thoại.