Chương
Vương Giai Tuệ lập tức dừng lại động tác, bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên một cái.
Anh cho rằng cô không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh sao?
Cái gì may mắn, cái gì mà hạnh phúc?
Anh nói rõ ràng là trừ những cái đó ra!
“Anh sai rồi. Gả cho anh đi.” Hoắc Nhiên khom người, đối với Giai Tuệ cầu xin tha thứ.
“Em lại muốn suy xét lại.” Vương Giai Tuệ đứng lên đi về phía phòng ngủ, “Cửa ở sau lưng anh, làm ơn giúp em đóng lại.”
Vô tình bị vứt bỏ, Hoắc Nhiên thở dài một hơi: “Anh đây là cầu xin chịu tội a!”
Vương Giai Tuệ đột nhiên từ trong phòng ngủ ló đầu ra, xảo trá nói: “Bac sĩ Mông Cổ, mai anh còn phải đi làm sớm, còn không nhanh vào ngủ đi? Sofa nhà em không chứa nổi anh đâu.”
“Được!” Hoắc Nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Giai Tuệ, lập tức hưng phấn cười đáp.
Hoắc Nhiên đi rồi, Lý Á Lệ cười nhìn Giai Tuệ đang nằm úp sấp lên cửa sổ: “Hoắc Nhiên thật không tệ!”
“Mẹ hài lòng là được!” Vương Giai Tuệ thẹn thùng nói.
“Sao mà mẹ hài lòng là được chứ?” Lý Á Lệ trêu chọc con gái, “Phải để con hài lòng mới được nha!”
“Mẹ!” Vương Giai Tuệ làm nũng với mẹ.
Lý Á Lệ vui vẻ cười rộ lên.
Tuy Hoắc Nhiên chỉ kém bà mười tuổi nhưng bà lại rất vừa lòng với đứa con rể này, không hề nghi kị gì tuổi của nó.
Đàn ông ba mươi tuổi sẽ thương bà xã.
Con gái nhất định sẽ cực kỳ hạnh phúc.
Vương Giai Tuệ quyết định không để ý đến mẹ nữa, xoay người nhìn xuống dưới.
Lúc này, Hoắc Nhiên đã rời khỏi nhà trọ, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Không biết có phải nhìn thấy Vương Giai Tuệ hay đoán được cô ngó ra ngoài. Đột nhiên anh ló ra ngoài, tặng cô một cái hôn gió.
Khuôn mặt Vương Giai Tuệ bỗng chốc đỏ ửng.
“Con rể mẹ làm gì đó? Nhìn mặt con hồng chưa kia?” Lý Á Lệ cười trêu chọc con gái.
“Mẹ!” Vương Giai Tuệ túm lấy gối đầu ném về phía mẹ.
Lý Á Lệ cười tránh đi, ôm con gái vào lòng, cù cô: “Nói nào, con rể mẹ vừa làm gì thế?”
“Mẹ, tha mạng!” Vương Giai Tuệ cười, lặn lộn trên giường.
“Có phải liếc mắt đưa tình với con không?” Lý Á Lệ đùa con gái.
Liếc mắt đưa tình?
Vương Giai Tuệ làm vẻ nôn mửa.
Hoắc Nhiên nhà cô sẽ không có hành động ghê tởm như vậy đâu.
Hoắc Nhiên nhà cô sẽ chớp mắt tội nghiệp, khiến cho cô rủ lòng thương mà đáp ứng lời cầu hôn của anh.
Nhớ lại hôm nay anh nói không dưới một trăm lần ‘Khi nào thì gả cho anh?’, cô cười không dừng lại được.