Chương
Tề Bằng Trình hôn mê một ngày, đến chiều tối cũng không tỉnh lại.
Hoắc Trì Viễn mang cơm vào phòng bệnh, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn ngồi bên giường bệnh, khóc nắm tay ba. Tim anh lập tức đau nhói.
“Nha đầu, ăn cơm.” Anh đi tới nhẹ giọng gọi.
Tề Mẫn Mẫn lắc lắc đầu:”Em không đói.”
“Đã một ngày em không ăn uống gì rồi.” Hoắc Trì Viễn lo lắng ngồi xổm xuống trước mặt Tề Mẫn Mẫn, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, “Em không muốn ba tỉnh lại sẽ nhìn thấy con gái bảo bối bị đói chứ?”
Tề Mẫn Mẫn cắn cắn môi, mắt ướt sũng, thỏa hiệp gật đầu.
Hoắc Trì Viễn kéo ghế lại, ngồi bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, đặt hộp cơm lên bàn, đút cho Tề Mẫn Mẫn ăn giống như đang đút cho một bệnh nhân.
Mới được hai miếng, Tề Mẫn Mẫn đã đẩy tay Hoắc Trì Viễn ra:”Ăn không vào.”
Hoắc Trì Viễn khẽ thở dài:”Nha đầu, coi như em thương anh đi, ăn xong rồi nôn ra, còn hơn là cái gì cũng không ăn. Em như vậy anh rất khó chịu.”
Tề Mẫn Mẫn gục đầu xuống đầu gối Hoắc Trì Viễn, vừa khóc vừa nói:”Hôm nay em luôn nhớ lại chuyện tối qua. Trước ngực ba sao lại có nhiều máu như vậy? Ai đã làm ba bất tỉnh. Nếu chỉ là cơ tim tắc nghẽn, sẽ không bị hộc máu. Em biết nhất định có người, hôm qua khi ba ngất xỉu đã có người nào đó ở bên ba. Rốt cuộc là ái?”
“Nếu em thực sự muốn biết thì ăn cơm đi. Ăn xong anh sẽ cho em biết.” Hoắc Trì Viễn vuốt tóc Tề Mẫn Mẫn, tâm trạng nặng nề nói.
“Anh biết?” Tề Mẫn Mẫn khiếp sợ ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin.
“Đúng!” Hoắc Trì Viễn bưng hộp cơm lên, nhét vào tay Tề Mẫn Mẫn, nhìn cô ý bảo cô phải ăn hết cơm mới nói ra.
Tề Mẫn Mẫn tuy rằng bán tín bán nghi, bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Bởi vì quá đau lòng, không thiết ăn uống, chỉ mới được vài miếng liền muốn nôn ra.
Hoắc Trì Viễn nhay tay mang nước cho cô:”Ăn từ từ thôi.”
Tuy Hoắc Trì Viễn bảo cô ăn chậm một chút, nhưng vì vội vã muốn biết chân tướng, ngược lại cô còn ăn nhanh hơn.
Hoắc Trì Viễn thở dài, đoạt lấy cơm, để cho cô nhai hết, rồi lại đút từng thìa cho cô.
“Sau khi phát lệnh truy nã Dương Nguyệt Quyên, anh liền phái người bảo vệ ba /. Tối qua, có người vụng trộm lẻn vào biệt thự, tưởng là kẻ trộm, chỉ canh giữ bên ngoài, chờ đối phương chạy ra mới bắt lại.”
“Là ai?”
“Dương Nguyệt Quyên.”
“SHIT!” Tề Mẫn Mẫn tức giận đến nỗi văng tục.” Dương Nguyệt Quyên ở đâu? Em phải đi lột da bà ta!”
“Bình tĩnh!” Hoắc Trì Viễn nắm chặt cổ tay Tề Mẫn Mẫn không cho cô chạy đi, “Bệnh của ba quan trọng hơn. Dương Nguyệt Quyên dù sao vẫn trú tại một nơi, bắt giữ bà ta chỉ là việc sớm muộn.”
Tề Mẫn Mẫn dùng sức hít sâu, tự nói với chính mình, không nên tức giận.