Chương
“Ba! Đây không phải mộng!” Tề Mẫn Mẫn kích động cầm lấy tay ba, một bên nước mắt tuôn rơi, một bên trả lời.
Nhìn thấy nước mắt của con gái, Tề Bằng Trình cảm giác như tim mình đang bị nghiền nát.
Ông có lỗi với Nhã Lam, hại bà mất sớm, hại Tiểu Nhiễm từ nhỏ đã không có mẹ.
Ông không đủ tư cách làm một người ba.
“Tiểu Nhiễm, tội nghiệt của ba… Rất nặng.” Tề Bằng Trình thống khổ nói.
“Ba, cái gì ba cũng không cần nói. An tâm dưỡng bệnh cho thật tốt.” Tề Mẫn Mẫn khẩn trương che lấy miệng ba mình, để cho ông không cần nói thêm gì hết.
Bác sĩ đã nói qua, ba không thể lại kích động.
“Dì con…” Tề Bằng Trình nhớ tới Dương Nguyệt Quyên liền hận không thể xé bà ta thành trăm mảnh.
“Có cái gì để thân thể ba hoàn toàn khôi phục rồi hãng nói. Chúng ta còn nhiều thời gian.” Tề Mẫn Mẫn điềm đạm cười nói.
Xem ra ba chồng nói không sai, ba quả thực đã tỉnh lại rồi.
Cô cũng không cần lo lắng chính mình sẽ trở thành cô nhi không cha không mẹ.
Hoắc Trì Viễn đi tới, nhàn nhạt cười nói với Tề Bằng Trình: “Ba, ba cứ yên tâm dưỡng bệnh. Những thứ khác cứ giao cho con. Những ai đáng bị trừng phạt đều sẽ không thoát được.”
“Con… Biết rõ?” Tề Bằng Trình nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoắc Trì Viễn, trong lòng liền an tâm hơn rất nhiều.
“Bà ta sẽ nói cho con biết.” Hoắc Trì Viễn cố ý nhấn mạnh hai chữ” Bà ta” này.
“Tốt. Không cần phải tha thứ cho bà ta nữa! Nhã Lam là… Bị bà ta làm cho tức chết. Nợ máu… Phải…Trả bằng máu!” Tề Bằng Trình ôm lấy ngực, không ngừng ho khan.
Cố Mặc nhíu chặt mi tâm.
Anh vẫn cho rằng tội ác của Dương Nguyệt Quyên chỉ là làm tổn thương Tề Mẫn Mẫn, khiến cho cô không được hưởng trọn vẹn tình yêu thương của mẹ mình, hại chết ông ngoại cô, hủy đi tập đoàn Bằng Trình, tham lam dẫn đến hại chết nhân viên, độc ác, không nghĩ tới bà ta còn là nguyên nhân gây lên cái chết của mẹ vợ.
Xem ra tội nghiệt của người đàn bà này quả thực không thể dung tha được!
“Ba, xin bớt giận!” Tề Mẫn Mẫn chỉ lo an ủi ba, thật lâu sau mới hiểu được. Nhưng cô không muốn để cho ba lại bị kích động, nên liền chôn nghi vấn ở tronh lòng.
“Ba may mắn còn có con.” Tề Bằng Trình ôm lấy đôi má của con gái, vẻ mặt thương tiếc nói.
Cũng may ông còn có thể dưỡng được một cô con gái đáng yêu như vậy.
Cũng may con gái của ông còn tìm được một người con rể tốt như vậy.
Nếu có xuống suối vàng, ông cũng bớt đi một chút hổ thẹn.
“Cho nên ba nhất định phải sống thật tốt.” Tề Mẫn Mẫn nhào vào trong lòng Tề Bằng Trình, nén lệ nói, “Hai ngày này con giống như đang sống trong địa ngục vậy. Ba, con sợ ba sẽ không còn ở bên con nữa!”
“Ba còn chưa có trả hết tội, không chết được.” Tề Bằng Trình nhẹ vỗ về con gái, đau lòng nói.
Ông cùng Tề Mẫn Mẫn vẫn luôn tương tựa nhau để sống.
Ai trong số bọn họ cũng không thể mất đi đối phương được.