Chương
“Uh`m.” Tề Mẫn Mẫn cười gật gật đầu, ” Anh sao lại đúng giờ như vậy chứ? Em vừa mới khởi động máy, anh liền gọi điện thoại tới.”
“Anh có thiên lý nhãn a.” Hoắc Trì Viễn nửa đùa nửa thật nói.
“Em còn có Thuận Phong Nhĩ a?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm thè lưỡi.
“Mau ra ngoài đi! Anh đưa em đi ăn mừng!” Hoắc Trì Viễn cười ra lệnh.
“Anh ở bên ngoài?” Tề Mẫn Mẫn hưng phấn nhìn xung quanh trường học, quả nhiên ở trong một đám cỏ dại nhìn thấy được một gốc cây Quân Tử Lan. Cô lập tức vẫy tay với Hoắc Trì Viễn.
Ninh Hạo theo ánh mắt của Tề Mẫn Mẫn nhìn lại, liền nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang đứng dựa vào Maybach, bình tĩnh ung dung mỉm cười với anh.
Đây là hướng anh thị uy sao?
Ninh Hạo nắm chặt quả đấm, kiêu ngạo mà trừng mắt đáp trả Hoắc Trì Viễn.
“Lớp trưởng, Hoắc Trì Viễn tới đón tớ. Tớ đi trước nhé.” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, nói lời tạm biệt với Ninh Hạo.
“Buổi tối tụ họp bạn lớp…” Ninh Hạo nhắc nhở Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn lập tức vỗ vỗ cái gáy, ảo não nói: “Xen trí nhớ của tớ này!”
“Không sao.” Ninh Hạo nhàn nhạt cười nói.
Anh thật muốn giữ cô lại, bởi vì qua ngày hôm nay thôi, có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa.
Để cho anh nhìn cô thêm một lần cũng được.
Hoắc Trì Viễn chỉ cần nhường anh một đêm thôi.
Tề Mẫn Mẫn về sau mỗi ngày đều là của Hoắc Trì Viễn.
“Như thế nào còn không ra?” Hoắc Trì Viễn đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn về phía Tề Mẫn Mẫn cùng Ninh Hạo đứng ở trong vườn trường.
Ninh Hạo đây là muốn cướp vợ của anh sao?
“Hoắc Trì Viễn, tối nay chúng em có buổi tụ họp bạn học. Anh… Về nhà trước đi.” Tề Mẫn Mẫn khó xử nhìn về phía Hoắc Trì Viễn.
“Họp mặt bạn học?” Hoắc Trì Viễn khẽ nhếch khóe môi, “Có thể mang người nhà theo không?”
“Có lẽ không tốt lắm.” Tề Mẫn Mẫn khó xử nói.
“Nguyên lai anh thực không có bản lĩnh như vậy.” Hoắc Trì Viễn có chút oán giận nói.
“Không phải. Em chưa tốt nghiệp đã kết hôn là chuyện trong tộc, không thể lại để cho bọn họ bị kch thích được.”Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nói.
“Thì ra là em sợ anh quá ưu tú.” Hoắc Trì Viễn ngạo kiều nở nụ cười.
“Chính là vậy đi.” Tề Mẫn Mẫn lập tức lấy lòng Hoắc Trì Viễn nói.
Nghe thấy Tề Mẫn Mẫn nói vậy, Hoắc Trì Viễn cười.
“Ra đây! Anh đưa em đến chỗ hẹn với Ninh Hạo!” Giọng nói của Hoắc Trì Viễn khiến cho người ta không thể kháng cự.
“Chú à, anh muốn làm tài xế sao?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.