Chương
Sự chăm sóc của anh dành cho cô chỉ còn lại tối nay.
Lúc ăn cơm, Ninh Hạo cố gắng co lại.
Anh không thể lấy thân phận bạn trai để bóc tôm cho cô.
Chỉ có thể lấy thân phận bạn bè.
Nhìn thấy Ninh Hạo chỉ ăn chút đồ ăn, Tề Mẫn Mẫn sửng sốt một chút.
Cô cắn môi một cái.
Ninh Hạo không thể bỏ xuống được sao?
Cô đau lòng cho anh.
Nhưng là tình yêu không không thể bố thí.
Thật có lỗi.
Cô thật sự không thể.
Lúc Ninh Hạo bóc tôm xong, muốn thả vào trong bát của Tề Mẫn Mẫn, cô lại đột nhiên đứng dậy, nói với mọi người: “Ngại quá, mình đi ra đây một lát.”
Ninh hạo đau lòng.
Bạn bè cũng không thể.
Cô cố ý không cho anh cơ hội bóc tôm cho cô.
Cô chỉ cần Hoắc Trì Viễn sao?
Ninh hạo tựa lưng vào ghế ngồi, đau khổ cắn môi.
Tề Mẫn Mẫn ngoan độc, bức chính mình không được nhìn Ninh Hạo.
Vẻ mặt của anh khiến cô không đành lòng.
Các bạn học khác dường như đã phát hiện ra hai người khác thường, đều đặt ánh mắt ở trên hai người bọn họ.
Những lời đồn đãi đợt trước trở thành đề tài được mọi người xì xào bàn tán.
Ninh Hạo bức chính mình làm bộ như không có việc gì, cắn răng nuốt con tôm vào bụng, cười hàn huyên với mọi người.
Thầm mến là anh tự nguyện, không liên quan đến Tề Mẫn Mẫn.
Cô không nên chịu liên lụy, bị đẩy vào đề tài bàn tán của mọi người.
Tề Mẫn Mẫn vừa đi ra ghế lô, nhìn thấy ở phía đối diện có Hoắc Trì Viễn.
Cô lập tức sửng sốt.
“Kết thúc nhanh như vậy sao?” Hoắc Trì Viễn cười đi tới, chào hỏi với Tề Mẫn Mẫn.
“Không có, trốn đi vệ sinh.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm le lưỡi.
“Lấy cớ thì có.” Hoắc Trì Viễn nhẹ nhàng nhéo chóp mũi của cô.
“Anh có xã giao à?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi han.
“Ăn cơm.” Hoắc Trì Viễn trả lời: “Không nghĩ muốn tìm nhà ăn, nên gọi mấy quản lý trong công ty đến thảo luận và dùng cơm luôn.”