Chương
Phải trị thế nào bây giờ?
Nước mắt mạnh hơn chịu đựng, nhưng sẽ không rơi xuống.
“Tề Mẫn Mẫn, chồng cậu đẹp trai thật đấy!”
“Anh chàng đẹp trai, cùng uống rượu đi!”
………….
Hoắc Trì Viễn ôm vai Tề Mẫn Mẫn, tao nhã đi vào.
Có người tự động nhường chỗ, để cho hai bọn họ ngồi xuống
“Tề Mẫn Mẫn không thể uống rượu, tôi thay cô ấy tự phạt ly.” Hoắc Trì Viễn nâng ly rượu lên tao nhã nói.
“Hóa ra là chuẩn bị có em bé? Tề Mẫn Mẫn, cậu không hiền hậu gì cả! Nhưng cũng không nói là sẽ uống rượu!” Mọi người bắt đầu ồn ào.
“Chuẩn bị có em bé là thật, sẽ không uống rượu cũng không giả.” Hoắc Trì Viễn cười trả lời thay Tề Mẫn Mẫn, “Tôi lại tự phạt ly.”
Tề Mẫn Mẫn nhìn ly rượu đầy lập tức mở miệng ngăn cả:”Đủ rồi! Đừng uống nữa.”
“Yên tâm,” Hoắc Trì Viễn cười lắc đầu. “Anh ngàn chén không say.”
“Thật chứ?” Tề Mẫn Mẫn dùng ánh mắt hỏi.
Cô đúng là rất ít khi nhìn thấy anh uống rượu, nhưng không có nghĩa là anh thật sự ngàn chén không say.
Có lẽ chính anh có thể tự chủ, không uống quá nhiều mà thôi.
Nếu hôm nay anh vẫn cứ nhận phạt, cùng uống rượu với các bạn học, khó tránh sẽ không say.
Hoắc Trì Viễn cười đẩy tay Tề Mẫn Mẫn ra, cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Cạn ly xong, chỉ số thông minh của các bạn học mới trở lại, bắt đầu điên cuồng cụng ly, náo nhiệt chơi đùa.
Có lẽ là các bạn học chơi quá nhiệt tình, có lẽ là Tề Mẫn Mẫn thật đen, đêm nay cô không ngừng thua, Hoắc Trì Viễn một ly rồi lại một ly, không hề oán hận nhật phạt.
Tề Mẫn Mẫn đỡ Hoắc Trì Viễn, cố gắng đi ra thang máy:”Thế này mà gọi là ngàn chén không say?”
“Hôm nay……sai lầm……lần sau lại…..chứng minh….” Hoắc Trì Viễn nói năng không rõ ràng trả lời.
Tề Mẫn Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu:”Nếu không phải anh đột nhiên chạy vào, bọn họ cũng không ép được em uống rượu. Hiện giờ, em phải mang con ma men là anh về nhà, tiệc đêm không tham gia được.”
Nghe Tề Mẫn Mẫn u oán, ánh mắt Hoắc Trì Viễn lóe lên một chút.
“Xe ở đâu?” Tề Mẫn Mẫn hỏi Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn chỉ lung tung:”Bên kia. Bãi đỗ xe.”
“Gọi anh uống rượu! Anh đều không phân biệt được đông tây nam bắc!” Tề Mẫn Mẫn cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Hoắc Trì Viễn say đến không rõ phương hướng, chỉ vào đại sảnh lại nói là bãi đỗ xe.
“Cái gì mà đông tây nam bắc?” Hoắc Trì Viễn ôm cổ Tề Mẫn Mẫn, hơi thở nóng hổi phun vào cổ cô.