Chương
“Nha đầu, kỳ thật…Anh thấy ánh mắt anh nhìn em… So cậu ta thâm tình hơn.” Hoắc Trì Viễn mặt dày nói.
Tình yêu của anh không hề ít hơn Ninh Hạo.
Anh bỗng nhận ra trong lòng anh bây giờ chỉ chứa được một mình Tề Mẫn Mẫn thôi.
Hình ảnh của Y Nhiên đã dần mờ nhạt rồi.
Nếu không cố gắng ghi nhớ, anh thậm chí đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của Y Nhiên như thế nào.
“Tin anh! Em phải lái xe, anh ngồi sang bên cạnh đi.” Tề Mẫn Mẫn ra lệnh cho Hoắc Trì Viễn.
“Không có khả năng!” Hoắc Trì Viễn dính vào trên người Tề Mẫn Mẫn, không chịu buông ra.
“Anh như thế, em sẽ rất ngứa.”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn đỏ rực.
“Em còn chưa lấy bằng lái xe. Bị cảnh sát tóm được, anh còn có thể nói là anh đang lái xe, em chỉ là đang ngồi trên đùi anh thôi.” Hoắc Trì Viễn mơ hồ nói.
“Giống như… Có chút đạo lý.” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ cười cười.
Tuy tuổi cô đã có thể lái xe thuần thục, nhưng đúng là cô còn chưa lấy bằng lái xe. Bởi vì thời điểm xảy ra tai nạn, cô mới chỉ có mười ba tuổi.
“Chú, em thật rất khó điều khiển. Nếu không, anh lái đi?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn.
“Mắt anh hiện tại có chút hoa… Đầu anh có chút choáng váng… Anh giống như đang say…” Hoắc Trì Viễn chết sống dựa vào trên người Tề Mẫn Mẫn.
“Được rồi, được rồi. Không nói gì đến bình thường, uống rượu vào còn cố chấp hơn.” Tề Mẫn Mẫn đạp chân ga, tăng tốc độ.
Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn thuần thục điều khiển Maybach, khóe môi Hoắc Trì Viễn lộ ra một chút tươi cười.
Lần trước lái xe, cô vẫn còn nơm nớp lo sợ, bây giờ cũng đã có thể thuần thục lái xe rồi, điều này chứng tỏ cô cũng đã vượt qua nỗi sợ hãi, thoát khỏi bóng ma tai nạn xe cộ mà anh để lại trong lòng cô.
“Ngày nào đó có rảnh thì đi thi lấy bằng lái xe đi. Anh chọn xe cho em.” Hoắc Trì Viễn cười vuốt mái tóc dài của Tề Mẫn Mẫn.
“Anh đây là chán em lái xe cho anh rồi hả?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm quay đầu lại hỏi.
“Anh đã hoãn rất nhiều chuyến công tác lại, hai tháng sau, chỉ sợ anh sẽ không thể thường xuyên ở bên cạnh em được.” Hoắc Trì Viễn tràn ngập xin lỗi nói.
“Là em làm liên lụy tới anh.”
“Là anh muốn được ở cùng em. Là anh không nỡ rời xa em. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nha đầu, anh hoàn toàn bại bởi em rồi.” Hoắc Trì Viễn ôm sát lấy eo Tề Mẫn Mẫn, thanh âm khàn đục nói.
“Nói cứ như thể em có bao nhiêu giống một kẻ họa thủy vậy. Em cũng không phải là Đát Kỷ.” Tề Mẫn Mẫn hì hì một tiếng nở nụ cười.
“Đát Kỷ là ai? Anh chỉ biết mỗi vị mỹ nữ tên Tề Mẫn Mẫn thôi.” Hoắc Trì Viễn miệng ngọt giống như quét mật vậy.
Lời nói của anh khiến cho Tề Mẫn Mẫn sinh ra một loại cảm giác vô cùng tự hào.
Anh là muốn nói cho cô biết, mỹ nhân khác trong lòng anh cũng chỉ là không khí mà thôi.
Chỉ có cô mới là người phụ nữ của anh.
Là người anh yêu sâu đậm.