Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

chương 1671

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Tề Lạc lặng lẽ xốc áo bệnh nhân của Tề Bằng Trình lên, tiêm toàn bộ đơn vị insulin vào cơ thể ông.

Cô im lặng đứng ở bên giường bệnh, chờ Tề Bằng Trình phát bệnh.

Không lâu sau, Tề Bằng Trình liền bắt đầu giãy dụa, trên trán đều là mồ hôi, ôm ngực khó chịu thở .

Tề Lạc gỡ hết các thiết bị hỗ trợ trên người ông, lạnh lùng nhìn Tề Bằng Trình đang run rẩy trên giường bệnh.

“Mày…..mày….” Tề Bằng Trình thống khổ trừng lớn mắt, tay run run chỉ vào Tề Lạc, “Mày…..”

“Ba, có dễ chịu không? Có muốn con giúp không?” Tề Lạc giơ ống tiêm lên, nhếch mép cười đểu.

Tiếu Bàng Trình nói không ra lời, lập tức qua đời.

Tề Lạc lạnh lùng cười nhìn thoáng qua Tề Bằng Trình, đưa tay lên mũi ông, cảm thấy không còn hơi thở nữa, rồi mới xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Lúc viên hộ lý chăm sóc đặc biệt lấy cơm trở lại, nhìn cơ thể Tề Bằng Trình đã cứng ngắc, cặp lồng cơm trong tay cô lập tức rơi xuống đất.

“Ông Tề!” Cô bối rối kiểm tra Tề Bằng Trình, phát hiện mạch ông đã không còn đập, không còn hô hấp, lập tức la lớn.

…………..

Khi Tề Mẫn Mẫn nhận được tin nhắn, lập tức sụp đổ.

Cô vừa bấm số điện thoại của Hoắc Trì Viễn, vừa chạy ra khỏi biệt thự.

Không đợi Hoắc Trì Viễn đến đón, cô vội vàng chặn một chiếc taxi đến bệnh viện.

Dọc đường đi, cô khóc đến sưng hết cả mắt.

Hôm qua ba vẫn còn rất tốt, còn nói đùa với cô, nói muốn giúp cô mang thai, không ngờ chỉ mới một ngày, ba đã đi rồi.

Tại sao có thể như vậy?

Hoắc Trì Viễn hủy bỏ lịch trình quan trọng, vội vàng lái xe đến bệnh viện, phóng xe vượt mấy cái đèn đỏ.

Anh thật sự lo lắng cho Tề Mẫn Mẫn, sợ cô quá đau lòng, sợ cô nghĩ quẩn…

Anh dùng lực giẫm chân ga tăng tốc.

Tề Mẫn Mẫn vọt vào phòng bệnh, nhìn thấy bác sĩ đang phủ vải trắng qua đầu ba.

Cô lập tức hết lên đến khàn cả giọng:”Đừng! Ba tôi không chết! Ông sẽ không chết!”

Cô lao tới ôm chặt lấy thi thể Tề Bằng Trình, dùng sức lay:”Ba, ba tỉnh lại đi! Tiểu Nhiễm đến thăm ba! Ba mở to mắt ra đi! Ba! Là con! Là con! Con là Tiểu Nhiễm! Ba mở mắt ra nhìn đi! Con xin ba! Ba! Ba!Ba…”

Tề Mẫn Mẫn vô cùng đau khổ lay lay Tề Bằng Trình, than thở khóc lóc.

Cô cảm thấy toàn bộ thê giới của mình sụp xuống.

Ba chết khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.

Từ nay về sau cô không còn nhà nữa rồi!

Không còn ai yêu thương cô, gọi cô là tim gan bảo bối!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio