Chương
Cô có quá nhiều điều muốn nói với bọn họ nhưng chưa nói được vài câu bọn họ đã biến mất.
Cô vươn tay, khóc lớn: “Ba, mẹ, ông ngoại! Đừng bỏ mặc con, dẫn còn đi cùng đi!”
“Bé con, tỉnh lại! Tỉnh lại đi!” Hoắc Trì Viễn lo lắng, giọng nói càng lúc càng lớn khiến Tề Mẫn Mẫn cảm thấy phiền. Rốt cuộc cô cũng mở to mắt, bất mãn kháng nghị, “Ầm ĩ chết đi được! Em muốn nói chuyện với ba mẹ và ông ngoại. Em muốn đi cùng bọn họ!”
“Đừng!” Hoắc Trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, “Em đi tìm bọn họ còn anh biết làm sao bây giờ?”
“Hoắc Trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào, nức nở trong lòng Hoắc Trì Viễn.
“Mất em anh cũng sẽ chết!” Hoắc Trì Viễn đau khổ nói.
Tề Mẫn Mẫn dùng sức ôm chặt Hoắc Trì Viễn, nước mắt của cô khiến anh đau lòng.
Ở ngoài cửa, bà nội Hoắc nhìn thấy vậy cũng không nén được đau lòng mà nghẹn ngào.
“Mẹ, chúng ta về đi! Có Hoắc Trì Viễn an ủi, Tiểu Nhiễm sẽ không sao đâu!” Hoắc Hoài Lễ an ủi, ôm lấy bả vai bà cụ.
“Ừm! Thấy bé Nhiễm không có vấn đề gì thì mẹ yên tâm rồi. Chúng ta về đi!” Bà nội Hoắc vừa lau nước mắt vừa nói với con trai.
Hoắc Hoài Lễ bế mẹ lên, nhẹ nhàng đi xuống tầng.
Chu Cầm đẩy xe lăn đi theo phía sau.
——
Lễ tang của Tề Bằng Trình cực kỳ long trọng, Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn đứng ở bên cạnh linh cữu, anh lo lắng quan sát sắc mặt cô, sợ cô sẽ ngất đi.
“Ba, ba an tâm yên nghỉ! Con sẽ tìm ra kẻ đã hại chết và báo thù cho ba!” Tề Mẫn Mẫn vừa đốt tiền giấy, vừa thề.
“Chuyện báo thù cứ giao cho anh! Hoắc Trì Viễn ngồi xổm bên cạnh, cùng đốt tiền giấy với cô. “Bé con, hiện giờ việc quan trọng nhất là em phải giữ gìn sức khỏe!”
“Em không sao!” Tề Mẫn Mẫn cười chua xót.
Chỉ còn lại mình cô, thù lớn chưa trả, sao cô có thể xảy ra chuyện gì được?
“Đây là em muốn anh đau lòng đến chết sao?” Hoắc Trì Viễn đau lòng nhìn Tề Mẫn Mẫn. Sắc mặt cô tái nhợt giống như quỷ, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến cô bay mất.
“Không được phép nói đến từ chết!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, gầm lên.
Cô đã nhìn thấy quá nhiều người thân chết, không muốn nhìn thấy thêm ai rời bỏ cô nữa.
Chữ ‘chết’ cũng không được nói.
“Được, anh không nói nữa!” Hoắc Trì Viễn an ủi Tề Mẫn Mẫn, “Vậy em có thể nghe lời anh hay không? Nghỉ ngơi một chút đi!”
Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, thấy sự lo lắng trong mắt Hoắc Trì Viễn mới ý thức được hai ngày nay vì quá đau lòng nên cô không nghĩ đến tâm trạng của Hoắc Trì Viễn.
Cô đau lòng muốn chết thì anh sẽ càng khổ sở hơn cô nhiều.
Cô dựa vào lòng Hoắc Trì Viễn, nhỏ giọng nói: “Được! Hoắc Trì Viễn, thật xin lỗi! Khiến anh lo lắng rồi!”
Hoắc Trì Viễn thở phào một hơi.
Rốt cuộc cô cũng tỉnh táo hơn rồi.