Chương
“Anh, anh an tâm dưỡng bệnh. Hậu sự của Tiểu Trương em sẽ xử lý.” Hoắc Nhiên khàn khàn nói.
Tuy tiểu Trương chỉ là lái xe của anh hai, nhưng vì làm đã lâu, cho nên tình cảm của anh đối với tiểu Trương có phần giống người đối diện hoặc bạn bè. Tiểu Trương chết anh cũng rất khó chịu.
“Đưa cho vợ của Tiểu Trương tờ chi phiếu qua. Con của cậu ấy còn chưa đủ một tuổi.” Hoắc Trì Viễn thở dài: “Em điền một trăm vạn nhé.”
“Được.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Người một nhà phụ giúp Hoắc Trì Viễn tiến vào phòng bệnh, giúp anh đến trên phòng bệnh.
“Hoắc Trì Viễn, đầu choáng váng không?” Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng ngồi bên giường, hỏi Hoắc Trì Viễn.
Trên đầu anh quấn băng gạc thật dày, cảm giác cực kỳ nghiêm trọng, cô sợ anh đau.
“Thuốc tê đủ rồi.” Hoắc Trì Viễn ra vẻ thoải mái cười: “Qua một lát sẽ tốt thôi, đừng lo lắng.”
Tề Mẫn Mẫn nắm chặt tay anh, lạch cạnh rơi nước mắt.
“Sao lại khóc rồi hả?” Hoắc Trì Viễn lau nước mắt cho Tề Mẫn Mẫn: “Không phải anh rất tốt à?”
“Như thế nào là tốt? Thương tổn của anh nghiêm trọng như thế!” Tề Mẫn Mẫn lau mũi.
“Có thể tỉnh lại đã tính là không nghiêm trọng rồi, con à, đừng khóc. Tiểu Viễn thật sự rất kiên cường.” Hoắc Hoài Lễ an ủi nói.
“Ba, mẹ, cảm ơn hai người không trách con.” Tề Mẫn Mẫn dùng giọng mũi nói.
“Nói không phải lỗi của con?”
“Cái gì không phải lỗi của Tề Mẫn Mẫn?” Hoắc Trì Viễn nhìn ba.
“Đứa nhỏ này nói tai nạn xe cộ là do lỗi của nó, nói nó là điềm xấu. Chúng ta khuyên thế nào cũng không nghĩ thông.” Hoắc Hoài Lễ thở dài.
“Đúng là đứa ngốc.” Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn, nắm tay cô nói: “Nha đầu, em không cần tự trách vì ba mẹ và ông ngoại chết, em không phải điềm xấu, bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn vì người xấu quá xấu.”
Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng gật đầu.
“Đức ngốc! Em là muốn anh bị hôn mê vì nước mắt của em sao?” Hoắc Trì Viễn ĐAU LÒNG nói.
Hoắc Trì Viễn cố nén đau, ôm Tề Mẫn Mẫn nhẹ giọng an ủi.
Hoắc Nhiên chỉ chỉ di động:”Em báo bình an cho bà nội.”
“Chúng ta về thôi. Xem ra Tiểu Viễn không cần chúng ta.” Chu Cầm trêu chọc nói.
“Để con lái xe.” Hoắc Nhiên lập tức báo danh.
Sau khi ba người rời đi, Tề Mẫn Mẫn ngồi thẳng dậy, vừa giúp Hoắc Trì Viễn dém chăn vừa nói:”Anh ngủ một giấc đi.”
“Đi lên.” Hoắc Trì Viễn bá đạo ra lệnh.
“Em không muốn làm phiền.” Tề Mẫn Mẫn lập tức từ chối.
“Anh ôm em mới ngủ được.” Hoắc Trì Viễn nhìn sắc mặt tái nhợt của Tề Mẫn Mẫn, nghiêm túc nói.
Tề Mẫn Mẫn từ chối không được, đành phải cởi giày, nằm bên cạnh Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, áp má vào đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cảm tạ ông trời, để cho anh nghe được Tề Mẫn Mẫn uy hiếp, mới cố gắng phá sương mù, mở hai mắt ra.