Chương
“Hoắc Trì Viễn, có phải anh rất khó chịu hay không.” Tề Mẫn Mẫn để ý tới sắc mặt Hoắc Trì Viễn có chút tái nhợt, lập tức chạy tới hỏi.
“Không có gì. Em cứ đi ăn sáng đi.” Hoắc Trì Viễn mở mắt, cười nói.
“Trên trán anh toàn mồ hôi lạnh à?” Tề Mẫn Mẫn đặt tay lên trán Hoắc Trì Viễn, lo lắng hỏi han.
“Chỉ là di chứng của việc não bị chấn động. Không có gì.” Hoắc Trì Viễn kéo tay Tề Mẫn Mẫn xuống, cười nói.
“Vậy anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho thật tốt. Không thoải mái thì phải nói cho em biết nhé.” Tề Mẫn Mẫn lo lắng ra lệnh.
“Được!” Hoắc Trì Viễn chớp mắt.
Tề Mẫn Mẫn cúi người, quan sát băng gạc trên trán Hoắc Trì Viễn một hồi, cũng không thấy nó rướm máu, lúc này mới an tâm quay trở lại ghế sofa bên kia tiếp tục với bữa sáng của mình.
…
Hoắc Nhiên đứng ở bên cạnh giường bệnh, nhìn người nằm ở trên giường nói: “Xương đùi bị gãy tôi đã băng bó giúp anh. Nửa tháng nữa là gỡ thạch cao được rồi.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Các người không cần cảm ơn tôi. Dù sao tôi cũng có trách nhiệm.” Hoắc Nhiên tràn ngập xin lỗi nói.
“Anh cũng có trách nhiệm? Có ý tứ gì?” Người nhà bệnh nhân khó hiểu nhìn Hoắc Nhiên.
“Người đụng vào anh là anh trai tôi.” Hoắc Nhiên vô cùng xin lỗi nói.
Người nhà bệnh nhân sửng sốt.
Người va vào bọn họ lại là anh trai của ân nhân, vậy bọn họ làm sao còn không biết xấu hổ mà yêu cầu đối phương bồi thường?
“Tuy anh trai tôi lái xe vì tránh đâm phải xe điện mà va phải các người, nhưng vẫn là bên chúng tôi có lỗi trước. Vấn đề bồi thường mọi người cứ nói, tôi sẽ thương lượng với anh trai giúp mọi người.” Hoắc Nhiên vô cùng thành khẩn nói.
Anh vừa mới xong ca mổ, anh trai liền gọi điện thoại cho anh, để chỗ khác xử lý chuyện này.
Ngày hôm qua quả thật là bị chuyện xảy ra làm cho lú lẫn, chỉ nghĩ đến việc bồi thường cho vợ Tiểu Trương, lại quên mất đương sự bị va phải cũng là người bị thương nặng.
Vẫn anh trai lo nghĩ chu toàn.
“Sai cũng không phải hoàn toàn là ở anh trai cậu. Cái xe điện kia đột nhiên băng qua đường, cho dù là ai cũng sẽ tránh không kịp. Vị lái xe cho anh trai cậu kia cũng đã mất trên đường rồi. Cũng rất đáng thương.” Vợ của người bị thương lập tức hiểu lý lẽ nói.
“Vậy cũng vẫn là chúng tôi sai.” Thái độ của Hoắc Nhiên vô cùng thành khẩn, “Anh trai tôi muốn tôi hỏi hai người, vạn tiền bồi thường, hai người đã hài lòng chưa.”
“ vạn?” Người bị thương cùng vợ của mình đều mở to mắt nhìn.
“Nếu hai người vẫn chưa hài lòng, tôi sẽ thương lượng lại với anh trai.”
“Hài lòng! Hài lòng!” Người bị thương quên mất trên chân còn đang bó thạch cao, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên để gật đầu.
Anh không nghĩ tới chỉ va chạm bị thương xương đùi lại được bồi thường nhiều đến thế.
Nguyên bản anh chỉ muốn đối phương bồi thường mấy vạn thôi.