Chương
“Ngăn cản Hoắc Trì Viễn mua tập đoàn Bằng Trình! Ngăn cản Hoắc Y đổi tên! Chỉ cần hai điều này! Cái khác không cần nói!” Tưởng phu nhân lạnh lùng cười nói.
“Được! Con đồng ý, sẽ thuyết phục Hoắc Trì Viễn.” Tề Mẫn Mẫn không thể không thỏa hiệp.
Nếu cô không đáp ứng, rất có thể Tưởng phu nhân sẽ nhảy lầu.
Nhưng cô thực sự không thuyết phục được Hoắc Trì Viễn.
Làm sao bây giờ?
Cho dù lúc này ngăn được Tưởng phu nhân tự sát, nhưng sau đó thì sao?
Cô lấy cớ gì bây giờ?
Hoắc Y sớm muốn gì cũng thu mua tập đoàn Bằng Trình.
Khi đó, cô nói cái gì cũng không ăn thua nữa.
“Tôi không tin cô! Tưởng phu nhân lắc đầu nói.
“Đừng!” Tề Mẫn Mẫn tiến lên từng bước, lớn tiếng ngăn cả.
Lúc này, Ưng Mẫn đột nhiên lặng lẽ xuất hiện phía sau Tề Mẫn Mẫn.
“Tiểu Nhiễm, bác gái, hai người đang làm cái gì?” Ưng Mẫn cười khó hiểu hỏi Tề Mẫn Mẫn phía trước.
“Ưng Mẫn, cháu tới đúng lúc. Cháu làm chứng cho bác, con nhóc này đồng ý ngăn cản việc thu mua, ngăn cản Hoắc Y đổi tên.” Tương phu nhân đắc ý cười tiếp đón Ưng Mẫn.
“Vì sao? GX nghe cũng hay mà.” Ưng Mẫn ra vẻ khó hiểu nói.
“Hay cái rắm! GX có nghĩa là Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn! Trong bọn họ không có Y Nhiên! Không có!” Tưởng phu nhân gào thét điên cuồng.
“Không có sao?” Ưng Mẫn cầm cây chích điện trong tay. Chỉ thấy cô không hiểu cười lạnh một tiếng. Cô đưa cái chính điện về phía tầm mắt Tưởng phu nhân ấn lần cười nói:”Vậy bác nên làm gì bây giờ?”
“Tự sát!” Tưởng phu nhân ánh mắt ngây dại trả lời.
“Mẹ nuôi đừng!”
“Bác gái đừng!”
Sự lo lắng giả dối của Ưng Mẫn hoàn toàn trái ngược với Tề Mẫn Mẫn, cô kêu “đừng” xong thì lùi về phía sau, mà Tề Mẫn Mẫn lại liều lĩnh xông lên.
Khi cô nắm được tay Tưởng phu nhân thì một chân bà đã ra khỏi lan can.
“Mẹ nuôi! đừng nhảy! Con đồng ý với mẹ!” Tề Mẫn Mẫn khóc nói.
Tưởng phu nhân quay đầu, ánh mắt ngây dại nhìn Tề Mẫn Mẫn, lộ ra nụ cười quỷ dị:”Cùng nhau!”
Nói xong, bà liền cầm cổ tay Tề Mẫn Mẫn muốn kéo cô nhảy xuống cùng.
Tề Mẫn Mẫn khủng hoảng lui về phía sau:”Đừng!”
Bởi vì nửa người cô vẫn nằm bên trong lan can cho nên khi Tưởng phu nhân buông tay Tề Mẫn Mẫn ra thì cơ thể bà không còn gì bám víu cứ thế rơi thảng xuống.
Tề Mẫn Mẫn lảo đảo, vội vàng tiến lên, cô gắng túm lấy nhưng lại chỉ túm được một góc áo.