Chương
Lúc cô nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn trắng xanh nằm cuộn mình ở trên giường, liền đau lòng.
Cô ngồi cạnh giường, vẫy tay với chồng, ý bảo anh đi ra ngoài.
Trước khi Trịnh Húc rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Lynda giơ tay lên, do dự vỗ lưng Tề Mẫn Mẫn: “Tề Mẫn Mẫn, chị nghe quản gia nói hôm nay em vẫn chưa ăn cơm. Làm sao mà chịu được?”
“Em ăn không vào.” Tề Mẫn Mẫn không ngẩng đầu, vùi mặt ở trong gối, giọng mũi rất nặng nói.
“Em đói chết thì Hoắc tổng sẽ đau lòng.” Lynda để tay lên vai Tề Mẫn Mẫn quan tâm khuyên nhủ.
“Anh ấy không cần em nữa.” Tề Mẫn Mẫn thống khổ trả lời.
“Anh ấy chỉ là nhất thời nóng giận thôi. Nha đầu, nói cho chị biết một chút tình hình khi đó đi. Chị tin tưởng em vô tội.” Lynda nói.
Tề Mẫn Mẫn xoay người trong phút chốc, ngẩng đầu nhìn Lynda: “Chị lynda, chị còn tin tưởng em?”
“Chị hiểu tính cách của em, cho nên tin tưởng em sẽ không giết người.” Lynda nhìn vào mắt của Tề Mẫn Mẫn, thật cẩn thận hỏi han: “Phu nhân Tưởng là tự nhảy lầu đi, Tề Mẫn Mẫn, nói cho chị biết người không phải do em đẩy. Chị có thể giải thích với Hoắc Trì Viễn thay em.”
Tề Mẫn Mẫn đỏ vành mắt, thống khổ nói: “Em không nhớ rõ. Em chỉ biết là trong đầu có âm thanh nói cho em biết, nói em đã giết người, là em đẩy phu nhân Tưởng xuống lầu! Bà ấy bức em rời khỏi Hoắc Trì Viễn, em nhất thời nổi giận liền đẩy bà ấy xuống. làm sao em có thể tàn nhẫn như thế? Em vậy mà hại chết mẹ của Tưởng Y Nhiên! Em là người xấu!”
Lynda lập tức ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi: “Không cần tự trách, nói cho chị biết âm thanh đó giống ai.”
“Em không biết, em suy nghĩ đến tình huống lúc đó liền thấy đau đầu.” Tề Mẫn Mẫn thống khổ nhắm mắt lại.
“trước khi Hoắc Trì Viễn tìm được chứng cớ chứng minh em có tội, cái gì cũng không được nói.” Lynda cầm bả vai Tề Mẫn Mẫn thật sự nói.
“Vì sao, người là do em đẩy xuống, là em giết phu nhân Tưởng.” Tề Mẫn Mẫn tự trách nói.
“Em nhớ rõ không, trong trí nhớ của em có hình ảnh em đẩy phu nhân Tưởng không?” Lynda bình tĩnh hỏi.
Tề Mẫn Mẫn cố gắng nhớ lại hình ảnh lúc đó, nhưng đầu lại bắt đầu đau, đau đến mức cô khó chịu dựa vào trước ngực Lynda: “Không nhớ được, đầu em đau quá!”
Lynda nhăn mi lại.
Nếu Tề Mẫn Mẫn vẫn không nhớ nổi, cô nên giúp như thế nào?
Việc này vô cùng khó giải quyết.
….
Hoắc Trì Viễn tựa lưng vào ghế, nhớ lại từng câu Tề Mẫn Mẫn nói với mình lúc ấy.
Vì sao cô có thể nói ra như thế?
Không giống như cô có thể tự nói ra bằng miệng.
Chẳng lẽ phẫn nộ thật sự có thể làm cho người ta mất lý trí?
Lynda nói có thể cô vô tội.
Nếu như không có tội, vì sao cô lại thừa nahnaj?