Chương
Là cô thiếu nợ nần.
Cô nhìn về phía cửa sổ, muốn dùng lực mở cửa sổ, lại phát hiện không thể mở được ra.
Rốt cuộc thì Hoắc Trì Viễn đã làm gì?
Khóa cứng cửa sổ!
Cô muốn tự sát trả nợ cũng không thể.
Cô ngã ngồi dưới đất, thống khổ bụm mặt.
“Mày là tội phạm giết người, mày là tội phạm giết người!”
Trong đầu có âm thanh một mực lặp lại những lời này.
Ánh sáng chói mắt, âm thanh quỷ mị, suy nghĩ hỗn loạn… hạnh hạ cô, khiến cô đau đến co rút thành một cục.
…
Trước khi Ưng Mẫn lên máy bay, quay đầu lại, cười lạnh nhìn thoáng qua.
“Tề Mẫn Mẫn, nhanh hưởng thụ quà mà tôi tặng cô đi.”
Khi chọn một tâm lý học lúc đó, rốt cuộc cũng có đất dùng.
Cô đã thành công khống chế Tề Mẫn Mẫn.
Hoắc Trì Viễn, phần quà này thế nào?
Cánh cửa tầng hầm vẫn luôn đóng chặt, Hoắc Trì Viễn đang ngồi bên trong, màn hình phía đối diện là một chuỗi các thước phim ngắn.
Tưởng Y Nhiên vẫn xinh đẹp như vậy.
Nghĩ đến Tưởng phu nhân bị Tề Mẫn Mẫn đẩy xuống lầu, Hoắc Trì Viễn liền tức giận ném điều khiển xuống đất.
Anh thực có lỗi với Y Nhiên.
Lại nhìn những hình ảnh của cô, trong lòng anh liền bị nỗi tự trách dằn vặt.
Anh không còn mặt mũi nào để đối diện với cô nữa.
Nếu không phải anh yêu Tề Mẫn Mẫn, bác gái sẽ không chết.
Anh cùng với Tề Mẫn Mẫn chính là một đoạn nghiệt duyên.
Y Nhiên đã chết, bác trai đã chết, bác gái sống chết còn chưa rõ…
Sống chết của nhà họ Tưởng đều có liên quan đến Tề Mẫn Mẫn.
Nếu Y Nhiên vẫn chưa chết, bác trai có lẽ cũng sẽ không tự sát,
Nếu Tề Mẫn Mẫn không có yêu anh, bác gái cũng sẽ không bị rơi xuống lầu, sống chết chưa biết.
Xét đến cùng, anh chính là không nên yêu Tề Mẫn Mẫn.
Đây là ông trời đang trừng phạt anh.
…
Tề Mẫn Mẫn bị từng đợt đau đớn làm cho tỉnh dậy.
Cô vùng vẫy ngồi dậy trên mặt đất, ôm chặt bụng đứng dậy, còn chưa có đứng vững liền ngã xuống.
Tựa hồ như có thứ gì đó chảy ra.
Cái cảm giác quen thuộc này khiến cô hoảng sợ.