Chương
Khi anh chạy đến Tưởng trạch, thấy bác gái nằm trong vũng máu, đã không khống chế được cảm xúc.
Anh không đào sâu lời Tề Mẫn Mẫn nói, lập tức coi đó lần chân tướng.
“Là người nào khiến con khẳng định, tin tưởng Tiểu Nhiễm là hung thủ?” Chu Cầm lạnh lùng nhìn con trai.
Người nào?
Hoắc Trì Viễn sửng sốt.
Từ hôm qua tới giờ, người kiên định hung thủ là Tề Mẫn Mẫn chỉ có hai người. Bởi vì hiện trường chỉ có hai người họ. Một người là Tề Mẫn Mẫn, còn người kia chính là Ứng Mẫn.
Nếu hung thủ không phải Tề Mẫn Mẫn thì Ứng Mẫn đang nói dối.
Ứng Mẫn?
Lúc cửa thang máy mở ra, Chu Cầm thấy con trai còn đang ngẩn người, chủ động đẩy vào trong phòng bệnh.
Hoắc Trì Viễn vội vàng đuổi theo: “Mẹ, có thể là con sai!”
“Cái gì mà có thể chứ?” Chu Cầm tức giận, trừng mắt nhìn con trai, “Chắc chắn là con sai! Con dâu mẹ sẽ không giết người!”
“Ứng Mẫn ở hiện trường, cô ta vẫn ám chỉ với con là…..” Hoắc Trì Viễn áy náy cắn môi.
“Con bé kia vẫn thầm mến con. Đó lại là một cơ hội loại bỏ tình địch tốt như vậy. Nếu mẹ là Ứng Mẫn, mẹ cũng làm thế!” Chu Cầm đẩy giường Tề Mẫn Mẫn vào phòng bệnh, lạnh lùng nhìn con trai.
Hoắc Trì Viễn cẩn thận bế Tề Mẫn Mẫn đặt lên giường bệnh, “Nhưng mà….. Tề Mẫn Mẫn vẫn thừa nhận mình là hung thủ!”
“Con đang nghi ngờ nhân phẩm của nó chính là nghi ngờ tình yêu của con!” Chu Cầm nói xong, rời khỏi phòng bệnh. “Con tự cầu phúc đi! Chắc chắn Tiểu Nhiễm không dễ dàng tha thứ cho con như vậy đâu!”
Hoắc Trì Viễn tự trách cầm lấy tóc, ngồi ở bên giường Tề Mẫn Mẫn.
Đầu đau như muốn nứt ra.
Không chỉ vì tai nạn xe cô đụng vào miếng vết thương đau đớn, còn đau bởi vì Tề Mẫn Mẫn sẽ không tha thứ cho anh.
Đột nhiên một đêm biến cố đã qua.
Hoắc Trì Viễn đứng cạnh cửa sổ, nhớ lại những hành vi mà mình đã làm suốt hai ngày qua, nhớ lại sự quái dị của Tề Mẫn Mẫn, nhớ lại Ưng Mẫn….
Là thái độ của Ưng Mẫn khiến anh tin là Tề Mẫn Mẫn mắc lỗi.
Anh thà rằng tin tưởng một người bạn, cũng không chịu đi tin tưởng Tề Mẫn Mẫn.
Khó trách mẹ nổi giận gọi anh tự cầu phúc.
Anh vậy mà ra tay với người con gái mình yêu.
Đây là lần thứ hai anh đánh cô.
Anh vẫn cho là không có lần thứ hai.
Miệng vết thương giống như muốn nổ tung, từng chút đau đớn một, khiến anh cảm thấy khó chịu.
Anh ôm đầu, ngồi trở lại ghế dựa ở bên cạnh giường.