Chương
…
Ưng Mẫn soi sương, nhìn hàng mi tinh xảo của mình.
Cô biết bản thân không hề đẹp, chỉ có thể tính là thanh tú.
Nhưng dù chỉ như vậy, cô cũng không cam tâm tình nguyện bại dưới tay một con nhóc miệng còn hôi sữa.
Cô nhất định phải diệt trừ tận gốc Tề Mẫn Mẫn.
Bây giờ, Tề Mẫn Mẫn chạy trời không khỏi nắng.
Cho dù Hoắc Trì Viễn không báo công an, cô cũng phải đeo tội ác giết người trên lưng cả đời.
Cô và Hoắc Trì Viễn đừng nghĩ quay lại với nhau.
Sau đó là chuyện của cô và Hoắc Trì Viễn.
“Tiểu Mẫn, ăn cơm rồi!” Ưng Mẫn gõ cửa, gọi con gái.
“Không ăn, con đang giảm béo.” Ưng Mẫn nghiêm mặt nhìn mẹ Ưng một cái.
Mẹ Ưng biến sắc trong phút chốc: “Cô… cô là…”
“Tôi là cái gì?” Ưng Mẫn khinh thường xoay người, lạnh lùng liếc nhìn mẹ Ưng một cái: “Là người con gái mà bà không muốn gặp?”
Thân thể của mẹ Ưng lung lay vài cái, đầu choáng váng đỡ lấy tường.
Mẫn nhi của bà đã biến mất, Ưng Tích làm cho người ta bố kia đã quay lại rồi.
Tiểu Mẫn không uống thuốc sao?
Ưng Tích cầm lấy cánh tay của Ưng Mẫn, khinh thường nói: “Tuy bà không muốn gặp tôi, nhưng đúng là tôi đã trở lại. Tiểu Mẫn không về được. Tôi đã nhốt cô ta ở bên trong, vĩnh viễn không để cho cô ta thoát ra.”
Nghe được Ưng Tích nói, thân thể mẹ Ưng bắt đầu run rẩy: “Không, không thể!”
“Bà cảm thấy bà có thể ngăn được tôi sống lại?” Ưng Tích trào phúng cười hỏi.
“Thuốc, thuốc, cô nhất định phải uống thuốc!” Đột nhiên mẹ Ưng đẩy Ưng Tích ra, chạy về phía bà trang điểm, mở ngăn kéo ra.
Ngăn kéo trống không để cho cô sửng sốt.
Quay đầu lại, nhìn Ưng Tích cười lạnh, sắc mặt của bà trở nên trắng bệch.
Ưng Mẫn đi lên phía trước, tao nhã khép ngăn kéo lại: “Mẹ, mẹ chết tâm đi. Con đã vứt hết thuốc vào trong bồn cầu rồi. Tôi sống lại, bà đừng nghĩ lại ép tôi uống thuốc được nữa.”
MẸ Ưng nghe được Ưng Tích nói, máu cả người như trào ngược lại, bà cố gắng nhiều năm như vậy, vẫn không thể ngăn cản được thứ ma quỷ kia ở trong cơ thể của Tiểu Mẫn.
Tiểu Mẫn thiện lương của bà không về được!
Nghĩ đến con gái của mình bị mất, đổi tới một ác ma, bà thấy hoa mắt, té xỉu dưới chân Ưng Tích.
Hoắc Trì Viễn vọt vào Ưng gia, nhìn thấy một màn như vậy: “Bác gái!”
Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn, Ưng Tích lập tức thay một vẻ mặt nhu nhược bất lực, bi thương nâng mẹ Ưng dậy, kinh hoảng kêu to:”Mẹ! Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Mẹ tỉnh lại đi! Đừng làm con sợ!”
Hoắc Trì Viễn đi tới, ôm ấy mẹ Ưng, nói với Ưng Tích:”Mau đưa bác gái đi bệnh viện!”
“Ừm! Em quá căng thẳng nên cái gì cũng quên mất.” Ưng Tích lập tức giả bổ khôi phục bình tĩnh, lau nước mắt nói, “Em đi lấy xe!”
Hoắc Trì Viễn đưa mẹ Ưng đi bệnh viện, đứng ngoài phòng cấp cứu, lạnh lùng nhìn “Ưng Mẫn”.