Chương
Là ai?
Ưng Mẫn?
Còn là người thiết kế xảy ra tai nạn xe cộ của anh?
Mạch máu trên huyệt thái dương của anh bắt đầu nhảy lên bất an.
Anh dùng lực giẫm chân ga xuống, đem xe chạy đến tốc độ lớn nhất, vượt qua tốc độ cho phép cũng không để ý, một đường ngông cuồng chạy đến bệnh viện phụ sản.
Tề Mẫn Mẫn ngàn vạn lần không thể có chuyện gì!
Đi ra khỏi thang máy, anh liền nhìn thấy Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ đang ngồi trên ghế tựa, lập tức khẩn trương xông tới: “Tề Mẫn Mẫn thế nào, sao không ai vào cùng cô ấy?”
“Bác gái vừa mới vào, bác ấy có lời muốn nói với Tề Mẫn Mẫn, cho nên bọn em đi ra.” Vương Giai Tuệ vội vàng giải thích.
“Sớm khẩn trương như vậy thì cô ấy đã không bi thương tổn.” Hoắc Nhiên bĩu môi, bất mãn lên án.
Hoắc Trì Viễn tự trách không ngớt: “Anh biết, bây giờ cô ấy không chịu tha thứ cho anh đều là trừng phạt đúng đắn với anh.”
“Chậm lại đi, cháu trai lớn của em đã mất vì bị bạo hành rồi.” Hoắc Nhiên tiếp tục bổ đao.
Anh cảm thấy nếu chỉ đơn giản như vậy mà bỏ qua cho anh mình, thì chị dâu nhỏ đã không còn quan trọng nữa rồi, còn có thể kém hơn Tưởng Y Nhiên.
Nghe thấy Hoắc Nhiên quở trách, Hoắc Trì Viễn đau đến nắm chặt tay
Lại một lần nữa mất đi baby, Tề Mẫn Mẫn làm sao có thể chịu được?
Lần trước là bị mẹ kế và em gái làm hại, còn lần này là do anh.
Anh không thể tha thứ.
“Anh cả, am cũng cảm thấy người đàn ông vũ phu rất đáng ghét… anh… nên quý trọng Tề Mẫn Mẫn, có gì thì nói, đừng ra tay với cô ấy.” Vương Giai Tuệ nói.
“Lần này đủ để anh hối hận cả đời rồi. Tại sao còn có thể tiếp tục được?” Hoắc Trì Viễn cay đắng cười.
“Xem ra anh thực sự ý thức được tội của mình đi. Em tha thứ cho anh, nhưng em sẽ không đồng tình với anh, sẽ không nói hộ anh với chị dâu.” Hoắc Nhiên đập một cái lên vai Hoắc Trì Viễn, trầm trọng nói.
“Anh nghĩ mình tự làm tự chịu.” Hoắc Trì Viễn cười cảm kích với Hoắc Nhiên.
Chu Cầm sau khi kiểm tra xong cho Tề Mẫn Mẫn, liền nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”
Tề Mẫn Mẫn cau mày, khẽ gật đầu.
Nhìn đến mẹ chồng, nước mắt cô liền ngừng không được mà tràn mi.
Chu Cầm cho cô một nụ hôn thân thiết của người mẹ.
Chu Cầm ngồi ở bên giường, nhẹ vỗ về mái tóc dài của Tề Mẫn Mẫn: “Đứa nhỏ đáng thương.”
“Mẹ!” Tề Mẫn Mẫn khống chế không nổi, nhào vào lòng Chu Cầm.
“Mẹ sẽ không biện hộ cho Hoắc Trì Viễn. Con không cần tha thứ cho nó. Đàn ông mà bạo hành như thế, tất phải trừng phạt thích đáng!” Chu Cầm vì Đại Nghĩa Diệt Thân, nghiêm túc nói.
“Mẹ…” Tề Mẫn Mẫn ủy khuất ôm lấy Chu Cầm.”Baby không còn.”
“Con còn trẻ.” Chu Cầm vừa vỗ lưng Tề Mẫn Mẫn, vừa an ủi cô.”Về sau vẫn còn cơ hội.”