Chương
Quả nhiên là bọn họ!
Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, cười chua xót.
Trên vách tường đối điện có treo một bức di ảnh của ông ngoại. Nụ cười hiền từ của ông dường như muốn nói với cô: “Nếu nhớ nó, thì về đi!”
“Không!” Tề Mẫn Mẫn dùng sức lắc đầu.
Cô không thể trở về!
Ba mất, bé con không còn. Tưởng phu nhân sống chết không rõ, cô không cần gì nữa cả.
Mạnh khỏe thì tốt rồi!
Việc gì cứ phải ở chung một chỗ chứ?
“Người này là ai vậy?” Đột nhiên Trác Liệt chỉ vào một cái tền trên tờ báo.
“Ai cơ ạ?” Tề Mẫn Mẫn lúng túng nhìn tờ báo.
“Ninh Hạo là ai? Cậu ta cũng đang tìm em!” Trác Liệt tò mò nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Một người bạn học!” Tề Mẫn Mẫn chua xót nói.
Không ngờ ngay cả Ninh Hạo cũng biết tin cô mất tích.
Chẳng lẽ cậu ấy không xuất ngoại sao?
——
Lúc Ninh Hạo biết Tề Mẫn Mẫn biến mất là lúc cậu vừa đáp máy bay đến Mỹ. Nhận được điện thoại của Hoắc Trì Viễn, cậu vội vàng đặt vé máy bay về nước.
Không biết Tề Mẫn Mẫn đang ở đâu, cậu đành nhờ anh họ đang quay phim ở Đông Bắc đăng thông báo tìm người trên các tờ báo trong nước.
Vừa xuống máy bay, cậu đã gặp Hoắc Trì Viễn.
Nhìn thấy người kia, Ninh Hạo thất thần.
“Cố tiên sinh, tìm được Tề Mẫn Mẫn chưa?” Ninh Hạo vội vàng kéo va li qua, lo lắng hỏi.
Hoắc Trì Viễn ngồi trên ghế, bình tĩnh nhìn Ninh Hạo, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nhìn thấy vé máy bay trong tay Hoắc Trì Viễn, Ninh Hạo cẩn thận hỏi: “Cố tiên sinh định đi đâu vậy?”
“Cậu từ Mỹ bay về đây sao?” Hoắc Trì Viễn không trả lời câu hỏi của Ninh Hạo, mà hỏi lại cậu.
“Đúng. Nhận được điện thoại của anh, tôi vừa đến New York!” Ninh Hạo gật đầu.
Nghe Ninh Hạo nói vậy, Hoắc Trì Viễn mím môi: “Tôi định đi Hắc Hà. Đó là quê ngoại của Tề Mẫn Mẫn.”
“Tôi có thể đi cùng không?” Ninh Hạo cẩn thận hỏi lại.
Hoắc Trì Viễn dùng sức siết chặt mười đầu ngón tay: “Tôi không còn là chồng của Tề Mẫn Mẫn nữa rồi!”
“Tôi không thể cạnh tranh với anh. Cô ấy là vợ anh!” Ninh Hạo cười bất đắc dĩ.
Không phải anh không muốn mà là không có tư cách cạnh tranh.
Từ đầu đến cuối, Tề Mẫn Mẫn vẫn là vợ của Hoắc Trì Viễn, cậu đi tranh liệu có tác dụng không chứ?
“Nhưng mà tôi lại không xứng với tình yêu của cô ấy!” Hoắc Trì Viễn thống khổ, ôm đầu nói, khàn giọng tự trách.
Ninh Hạo khẽ thở dài, “Tôi muốn yêu mà không được. Còn Cố tiên sinh có được nhưng lại không cần. Anh có biết tôi muốn đánh cho anh một trận lắm không?”
“Cậu có thể!” Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe nói.