Chương
“Cảm ơn!” Hoắc Trì Viễn thưởng thức nhìn Ninh Hạo.
Anh vẫn có địch ý với Ninh Hạo, nhưng đứa con trai này lại vô tư an ủi chính mình.
“Không cần cảm ơn tôi. Nếu Tề Mẫn Mẫn quyết định rời khỏi anh, tôi sẽ theo đuổi cô ấy.” Ninh Hạo nói. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Tề Mẫn Mẫn đã thật sự bỏ Hoắc Trì Viễn, nếu cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định với Hoắc Trì Viễn, anh chỉ biết an tĩnh ở bên cạnh bảo vệ cô như cũ.
“Dựa vào cậu.” Hoắc Trì Viễn thật sự nhìn thoáng qua Ninh Hạo.
Anh làm THƯƠNG tổn Tề Mẫn Mẫn, tuy anh có được tình yêu của cô, cũng không thể đảm bảo kết cục chính là gương vỡ lại lành.
Nếu Tề Mẫn Mẫn không thương anh nữa, trái lại Ninh Hạo không tồi.
Tuy nói thế, anh sẽ đau lòng.
Nhưng anh thật sự không hy vọng tiểu Nhiễm không biết nhìn nguời.
Nhưng là, anh không phải người có thể dễ dàng thua cuộc.
Cho nên phải dựa vào năng lực.
Anh chưa chắc đã thua.
“Một lời đã định!” Ninh Hạo vươn tay, thanh thản cười nói.
“Một lời đã định!” Hoắc Trì Viễn cầm tay Ninh Hạo, hứa hẹn.
Hai người đàn ông, lấy một loại phương thức đặc biệt để trở thành bạn bè.
“Vì sao cậu không phải anh em của Tề Mẫn Mẫn?” Hoắc Trì Viễn có chút tiếc hận nói.
“Vì sao anh không phải chú của Tề Mẫn Mẫn?” Ninh Hạo nhíu mày, khiêu khích nhìn anh.
“Cái này là định mệnh.” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời: “Định mệnh nhất định chúng ta phải trở thành tình địch.”
“Đúng, cái này chính là định mệnh.” Ninh Hạo nở nụ cười.
Hoắc Trì Viễn cũng chưa chết tâm, sáng sớm hôm sau cùng Ninh Hạo lên núi.
Nhìn thấy hai người bọn họ, Bác Ngạn hoảng sợ.
“Sao hai người lại đến đây?” Bà lạnh mặt hỏi.
“Mợ, tối qua Tề Mẫn Mẫn có đến đây không ạ?”
“Trời tối, trên núi không có xe, làm sao con bé lên đây được?” Bác Ngạn che cửa, nghiêm mặt hỏi lại.
“Có lẽ hôm qua cô ấy đã đến thăm mọi người.” Hoắc Trì Viễn đứng ở cửa, mặt dày mày dạn không chịu rời đi, “Chúng cháu có thể vào trong chờ cô ấy không?”
Tề Mẫn Mẫn đang núp ở trong phòng, vội vàng nhìn về phía Trác Liệt.
“Xem ra anh ta thực sự lo lắng cho em. Em vẫn không muốn gặp sao?” Trác Liệt dùng khẩu ngữ hỏi.
Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu.
Trác Liệt mở tủ gần lò sưởi ở đầu giường, nói với Tề Mẫn Mẫn:”Em vào đây trốn một lát. Hoắc Trì Viễn đợi em không thấy tự nhiên sẽ đi thôi.”
Tề Mẫn Mẫn lập tức chui vào.
Lúc Hoắc Trì Viễn và Ninh Hạo vọt vào phòng ngủ thì nhì thấy Trác Liệt ôm chăn ngáp ngái ngủ.
“Em rể, sao cậu lại đến đây?” Trác Liệt phảng phất có chút ngoài ý muốn.
Chương
“Em tới từ hôm qua rồi. Cả ngày hôm qua anh không ở đây.” Ánh mắt sáng rực của Cô Mạc dò xét vẻ mặt của Trác Liệt.
“Ngày hôm qua anh đi theo ba lên núi săn thú, xuống núi thì đã khuya rồi. Trở về liền ngủ luôn, cho nên không biết cậu tới.” Trác Liệt cười hai tiếng.
“Vậy sao?” Hoắc Trì Viễn không tin truy hỏi.
Đáy mắt Trác Liệt lóe lên là vì sao?
“Được rồi, anh thựa nhận hôm qua anh xuống thẩm mỹ viện dưới núi.” Trác Liệt ném cho Hoắc Trì Viễn ánh mắt “cậu biết đấy”, “Trăm ngàn lần cậu đừng nói cho mẹ anh biết chuyện anh đi tìm phụ nữ.”
“Hôm qua Tề Mẫn Mẫn ở bên cạnh anh không?” Ánh mắt Hoắc Trì Viễn sắc bén nhìn Trác Liệt.
Trác Liệt hoảng sợ, miệng thiếu chút nữa không khép lại được.
“Em rể, Tề Mẫn Mẫn về từ lúc nào? Sao anh không biết?” Trác Liệt giả vờ tìm kiếm khắp nơi. “Đã lâu rồi anh không gặp em họ, nhớ con bé quá.”
Nghe Trác Liệt nói, Hoắc Trì Viễn hoàn toàn thất vọng.
Chẳng lẽ trực giác của anh là sai?
“Nghe con tôi nói chưa? Tề Mẫn Mẫn căn bản không đến đây. Cậu mau đi đi, đừng ở đây uổng phí thời gian. Cậu sớm tìm được Tề Mẫn Mẫn chúng tôi cũng an tâm.” Bác Ngạn không kiên nhẫn ra lệnh đuổi khách.
“Cáo từ.” Hoắc Trì Viễn thất vọng xoay người, xuống núi.
Nnh Hạo cũng vội vàng đuổi theo.
“Đôi khi trực giác cũng không chuẩn xác. Tề Mẫn Mẫn thích du lịch, có lẽ cô ấy đã xuất ngoại đi giải sầu rồi.” Ninh Hạo nghiêm túc nói.
“Nếu bọn họ cho cậu biết tin tức của Tiểu Nhiễm, nhất định phải nhớ nói cho tôi biết.” Hoắc Trì Viễn quay đầu lại, nhìn Ninh Hạo liếc mắt một cái.
“Được.” Ninh Hạo gật đầu một cái, “Anh cũng vậy.”
Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Dựa vào năng lực, cạnh tranh công bằng.” Hoắc Trì Viễn mím môi, coi như đáp ứng.
Hoắc Trì Viễn và Ninh Hạo đi rồi, Trác Liệt mới mở cửa tủ ra.
Chỉ thấy Tề Mẫn Mẫn cuộn mình trong tủ, nước mắt ràn rụa.
Trác liệt lập tức không đành lòng bế cô ra:”Ngốc! Nếu không yêu anh ta đã không đuổi theo em. Còn yêu nhau là tốt rồi.”
Tề Mẫn Mẫn lắc đầu thật mạnh:”Anh họ, anh không hiểu.”
“Anh không hiểu. Anh không hiểu sao em thương anh ta như vậy mà lại muốn ly hôn. Nhưng anh ta rõ ràng rất yêu em.” Trác Liệt không hiểu nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Chúng em hữu duyên vô phận.” Tề Mẫn Mẫn cô đơn trả lời.
“Không hiểu.” Trác Liệt thở dài.
Tề Mẫn Mẫn ngồi thẳng dậy trong lòng Trác Liệt, dùng sức lau nước mắt, cười nói với Trác Liệt:”Anh họ, không có ai ly hôn rồi mà không sống được. Em không sao. Anh đừng lo lắng.”