Chương
Anh sờ sờ cái mũi ho khan một tiếng.
Tề Mẫn Mẫn đang ôm bà nội liền ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Trì Viễn.
Cô cười gật gật đầu: “Vâng. Bà nội. Con không tính sẽ tha thứ cho anh ấy.”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Trì Viễn đã đen lại càng thêm đen: “Nha đầu…”
Tề Mẫn Mẫn buông bà nội ra, cười nói: “Bà nội, con hiện tại một mình rất tốt. Người không cần lo lắng cho con.”
“Một mình thì có cái gì tốt?Không có ai quan tâm cháu lạnh hay nóng, không có ai thương cháu.” Bà nội Hoắc nắm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, mặt nhăn lại nói.
Trong nháy mắt khổ sở trong mắt Tề Mẫn Mẫn liền biến mất, tươi cười liền trở lại trên khuôn mặt: “Con người rồi cũng phải học cách để tự lập. Con không thể cả đời chống gậy được.”
Độc thân xác thực là không quá tốt. Không ai thương tiếc. Lúc phát bệnh chỉ có thể một mình chèo chống, lúc đau khổ không có ai ôm ấp, không có ai lau nước mắt không có người khác chăm sóc, tựa như người què, vĩnh viễn phải dùng gậy mới có thể đứng dậy được.
Ba cùng bé con mất đi khiến cô nhận ra một đạo lý, cô không thể phụ thuộc vào bất luận ai cả. Cô phải làm một Tề Mẫn Mẫn kiên cường mới có thể không bị người khác làm tổn thương nữa.
Người cô càng yêu sâu đậm, lại là người tổn thương cô càng sâu.
Cô sẽ không để cho người khác lại có cơ hội làm tổn thương cô thêm lần nữa.
Trái tim đã đóng cửa, ai còn có thể xông tới, xe nát trái tim cô đây?
“Nhưng nếu như có người nghĩ muốn cho cháu cây gậy này, cháu cũng đừng cự tuyệt.” Bà nội Hoắc hiền lành cười nói.
Nghe thấy bà nội nói, Hoắc Trì Viễn lộ ra biểu tình cảm kích. Bà nội đây là đang vòng vèo thay anh giải thích.
“Cháu còn chưa gặp được người như vậy.” Tề Mẫn Mẫn sâu xa nói.
“Như thế nào còn chưa?” Bà nội Hoắc quay đầu lại, cho Hoắc Trì Viễn một ánh mắt.
“Anh nguyện ý. Nha đầu, chỉ cần em đồng ý, anh chính là cây gậy đó của em.” Hoắc Trì Viễn lập tức thành khẩn mở miệng.
“Anh đã bị bẻ gẫy rồi.” Tề Mẫn Mẫn nhẫn tâm nói.
Tề Mẫn Mẫn nói khiến cho Hoắc Trì Viễn đặc biệt xấu hổ.
Một cây gậy đã bị bẻ gẫy thì làm sao còn có thể để cho người ta chống được?
Cô là không muốn trở lại một lần nữa sao?
“Nha đầu, đừng nói tri thức như vậy. Bà nội nghe không hiểu.” Bà nội Hoắc khẩn trương hát đệm, “Tiểu Viễn, sắc mặt Tiểu Nhiễm có chút tái nhợt, cháu dìu con bé ra ngoài hít thở không khí trong lành đi.”
“Vâng.” Hoắc Trì Viễn lập tức tiến lên, vươn tay đỡ lấy Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Hoắc Trì Viễn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi vẫn ổn.”
“Ổn cái gì mà ổn? Gầy sắp thành cây trúc rồi. Ai ngược đãi cháu, cháu cứ hung hăng ngựơc lại hắn! Cháu cứ coi hắn ta như băng ghế, dùng lực mà giẫm dưới chân. Như vậy mới xả hết giận!”Bà nội Hoắc nhìn như đang bày cách cho Tề Mẫn Mẫn nhưng thực ra chính là tìm cơ hội để chế nhạo Hoắc Trì Viễn.
“Nếu như cháu giẫm hỏng, bà nội sẽ không đau lòng?” Tề Mẫn Mẫn nhìn bà nội hỏi.
“Ai bảo hắn mắc nợ người ta?” Bà nội Hoắc làm một bộ dáng vì đại nghĩa diệt thân