Chương
Tề Mẫn Mẫn biết không đuổi được anh, đành phải im lặng, nhắm mắt lại ép chính mình đi vào giấc ngủ.
Hoắc Trì Viễn nhìn đường cong cứng ngắc trên lưng cô, xốc góc chăn lên nằm xuống, ôm cô vào trong gnuwjc.
Anh chỉ dám ôm cô lúc cô đã ngủ.
Tề Mẫn Mẫn ngủ không tự giác dựa sát vào người anh, điều này khiến anh vui mừng mà khóc.
Thì ra trong ý thức của cô cũng không muốn bất hào với anh.
Đã tạo thành thương tổn, có giải thích nhiều thế nào cũng không lành lại được.
Anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, cẩn thận che chở, cùng đau khổ với cô.
Hoắc Trì Viễn vẫn không ngủ, tham lam nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ.
Ôm cô vào lòng như thế, anh mới nhận ra chính mình có bao nhiêu nhớ nhung ngọt ngào ân ái cùng cô.
Nhưng là thương tổn trong trí nhớ như độc trùng cắn nát trái tim anh.
Không biết Tề Mẫn Mẫn ngủ được bao lâu, chỉ cảm thấy được an ổn.
Rất lâu chưa từng ngủ được như thế, không bị ác mộng quấy rầy.
Lúc mở to mắt, bầu trời bên ngoài đã ảm đạm.
Cô ngồi dậy, sau một lúc lâu mới ý thức được mình đang ở đâu.
Hoắc Trì Viễn tới đây?
Vì sao phát hiện anh không ở đây, cô lại khổ sở như thế?
Cô chờ mong anh làm bạn sao?
Dây dưa không rõ như vậy không có ý nghĩa!bg-ssp-{height:px}
Cô dùng lực cắn môi, bức chính mình không được khóc.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Tề Mẫn Mẫn cầm lên, nhìn thấy tin nhắn của Lynda.
Lynda: Hoắc tổng mất tích rồi.
Tề Mẫn Mẫn trả lời: a…
Lynda (vẻ mặt kinh ngạc) em không lo lắng?
Tề Mẫn Mẫn chua xót nở nụ cười: “Có quan hệ với em sao?
Hoắc Trì Viễn ở đâu có liên quan gì đến cô.
Lynda: (vẻ mặt thất vọng) chị còn tưởng rằng anh ấy ở cùng em.
Tề Mẫn Mẫn không trả lời.
Hoắc Trì Viễn là đã từng cùng với cô, về sau bị cô đuổi đi.
Cô lạnh lùng với anh như thế, thiên chi kiêu tử như anh chịu không nổi thôi.
Lynda: Em có biết hôm nay anh ấy bỏ lại rất nhiều khách hàng quan trọng chạy ra ngoài không? Có thể ảnh hưởng đến Hoắc Y?
Tề Mẫn Mẫn: A…
Lynda: Chị còn tưởng anh ấy đi tìm em, chẳng lẽ chị đoán sai? Còn có người phụ nữ khác quan trọng hơn em?