Chương
“Hy vọng bọn nó đang ngủ.” Chu Cầm thản nhiên nói.
Nếu Tiểu Nhiễm chấp nhận cho Hoắc Trì Viễn ngủ cùng thì tốt rồi.
Hoắc Hoài Lễ ôm Chu Cầm, cổ vũ nói: ”Con cái đều có phúc của chúng nó. Chúng ta lo lắng đến đâu cũng vô dụng.”
Chu Cầm rúc vào trong lòng chồng, gật gật đầu.
Tần Viễn Chu đi vào, nhìn thấy mọi người đều đang ở phòng khách, liền áy náy để hộp quà tặng lên bàn hỏi: ”Đều đang chờ con sao? Thật xin lỗi! Chuyến bay tối nay…”
“KHông phải đợi anh. Anh cả và Tiểu Nhiễm còn chưa xuống lầu.” Hoắc Tương đi qua, cười ôm cánh tay Tần Viễn Chu.
“Tại sao em lai đi giày cao gót?” Tần Viễn Chu nhìn thấy đôi giày, lập tức nhíu mày.
“Em đi thử áo cưới. Quên mất không đổi.” Hoắc Tương tủi thân dẩu miệng,”Đi một ngày cũng không sao mà.”
Người nhà họ Hoắc đang nghe hai người nói chuyện, đều tròn mắt, gồm cả Vương Giai Tuệ.
“Nhóc Tương, cháu đang mang thai?” Bà nội Hoắc quá bất ngờ.
“Mới có hơn ngày, cháu vốn nghĩ chờ thêm mấy ngày nữa mới nói cho mọi người.” Tần Viễn Chu nói xong, bế Hoắc Tương lên, bá đạo đi lên lầu, “Đi đổi giày!”
Tần Viễn Chu mới bước lên một bậc thang, bên dưới nổ ra một tràng vỗ tay.
“Đúng là song hỷ lâm môn.” Bà nội Hoắc cười to sảng khoái.
“Động tác thật nhanh!” Hoắc Nhiên có chút ghen tị nói.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua Vương Giai Tuệ, ánh mắt u oán. Anh còn không biết khi nào mới có thể đi đặt thiếp, mới có tư cách làm ba. Dù loại TT kia có mỏng nhưng cũng không thống khoái.
“Đừng mơ tưởng!” Vương Giai Tuệ thấp giọng, mặt đỏ bừng hung hãn nói.bg-ssp-{height:px}
Bà nội Hoắc nghe được bọn họ nói chuyện, cười trêu chọc nói: ”Kết hôn vào ngày nào? Hôn lễ thì sao? Tất cả đều là bọt nước, cháu gấp cái gì?”
Vương Giai Tuệ đỏ mặt, cố nén cười cúi đầu, dùng dức nhéo thắt lưng Hoắc Nhiên
Bà nội nói chuyện thật thú vị, nghe qua giống như không có ý gì nhưng câu nào cũng rất ý nghĩa.
“Cháu cũng muốn mà! Là cháu dâu bà không đồng ý.” Hoắc Nhiên bất đắc dĩ giơ cao hai tay, điềm đạm đáng yêu nói.
“Chân thành, kiên định thì mới đến nơi. Là con chưa đủ thành ý.” Chu Cầm thản nhiên cười nói.
“Mẹ! Mẹ chuyện môn bồi thêm một dao sao?” Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị.
Thành ý của anh tuyệt đối đủ, là Giai Tuệ không chịu mặc áo cưới
“Dao này bồi rất tuyệt!” Hoắc Hoài Lễ vốn ít nói chuyện kéo tay vợ mình, nho nhã cười nói.
“Mất người đều là thuộc một quốc gia!” Hoắc Nhiên gào lên kháng nghị.
Vương Giai Tuê rốt cuộc không nhịn được, xì ra một tiếng cười.
“Em cũng cười?” Hoắc Nhiên bất mãn trừng mắt nhìn Vương Giai Tuệ.
“Anh dám làm gì em?” Vương Giai Tuệ ngẩng cao đầu, không hề biến sắc nghênh thị gương mặt đang đanh lại của Hoắc Nhiên.
“Không dám!” Hoắc Nhiên lập tức hé ra bộ mặt nịnh nọt tươi cười, “Vợ, em nó một chính là một.”