Chương
“Em đã đồng ý với bà nội sẽ cho anh thời gian để chứng minh. Hi vọng anh sẽ không để cho em phải thất vọng.” Tề Mẫn Mẫn nói.
“Thật?” Hoắc Trì Viễn hưng phấn mà ôm lấy eo Tề Mẫn Mẫn.
“Anh không nên kích động! Em cũng chưa đáp ứng sẽ hợp lại với anh mà.” Tề Mẫn Mẫn cầm lấy tay Hoắc Trì Viễn bĩu môi nói.
Cô lại mềm lòng, chỉ với mấy gói thuốc đã khiến cho cô suýt nữa thì đầu hàng.
“Chỉ cần em đồng ý cho anh cơ hội anh liền cao hứng!” Hoắc Trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, hưng phấn mà quay vòng vòng.
Tề Mẫn Mẫn ngậm miệng, tâm tình phức tạp nhìn khuôn mặt tươi cười của Hoắc Trì Viễn.
“Được rồi! Đầu em rất choáng.”Cô đỡ lấy ngực của Hoắc Trì Viễn, suy yếu nói.
Hoắc Trì Viễn khẩn trương đặt Tề Mẫn Mẫn xuống, nhanh chóng đỡ lấy mặt cô: “Rất khó chịu sao?”
“Ổn rồi. Chỉ cần anh không ôm em xoay vòng vòng nữa là được.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua pháo hoa ở đằng xe, nói với Hoắc Trì Viễn, “Cũng nên bắn pháo hoa chứ?”
“Được! Bắn pháo hoa! Bắn pháo hoa!” Hoắc Trì Viễn ngây ngốc đáp lại, hoàn toàn mất đi bộ dáng lãnh khốc hàng ngày.
Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc Trì Viễn đùa cho bật cười.
Nhìn thấy nụ cười lại nở trên môi Tề Mẫn Mẫn, trong tâm anh cũng như đang nở pháo hoa rầm rầm.
Anh kìm lòng không được liền cúi xuống tìm kiếm đóa lúm đồng tiền kia…
Tề Mẫn Mẫn bị đôi môi ấm nóng của Hoắc Trì Viễn chạm vào, cô lập tức có phản xạ lùi lại một bước.
Bọn họ không thể nhanh như vậy đã hợp lại được.
Anh còn chưa có chứng minh trong lòng anh cô là duy nhất, là tất cả của anh.bg-ssp-{height:px}
Hoắc Trì Viễn sửng sốt, ánh sáng trong nháy mắt lại ảm đạm: “Là anh không kìm chế nổi.”
Hoắc Trì Viễn cô đơn nói xong, liền buông Tề Mẫn Mẫn ra, xoay người hướng về phía pháo hoa.
Trong lòng Tề Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy chua xót không thôi.
Hoắc Trì Viễn đốt pháo hoa, tiện chạy về Tề Mẫn Mẫn bên người.
Nhìn đến pháo hoa trong không trung nở rộ, Tề Mẫn Mẫn lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, hoan hô.
Hoắc Trì Viễn cũng cuốn hút Tề Mẫn Mẫn khoái hoạt.
Đầy trời pháo hoa ánh đỏ trời đêm, cũng ánh đỏ hai người mặt.
Hoắc Trì Viễn tiến lên, kìm lòng không đậu địa qua đi, cõng lên Tề Mẫn Mẫn, tại pháo hoa hạ chạy trốn, xoay tròn, mãi đến mệt rã rời ở trên bờ cát.
Tề Mẫn Mẫn nằm ở Hoắc Trì Viễn bên người, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn.
Pháo hoa đã tắt, nhàn nhạt ánh trăng chiếu rọi tại Hoắc Trì Viễn mang cười khuôn mặt tuấn tú thượng.
Hoắc Trì Viễn nghiêng đi thân thể, mê địa nhìn Tề Mẫn Mẫn ánh mắt: “Thích không?”
“Ừm.” Tề Mẫn Mẫn không có phủ nhận.
“Chúng ta hòa hảo đi.” Hoắc Trì Viễn thật cẩn thận địa nhìn Tề Mẫn Mẫn, lộ ra cầu xin thương xót ánh mắt.