Chương
Người luôn được nhận được sự trìu mến của mọi người như cô lần đầu tiên bị đối xử như thế này. Người nhà họ Hoắc thậm chí không cho cô cơ hội chứng minh sự nhu thuận đáng yêu của mình, mà hoàn toàn phủ nhận cô.
…
Hoắc Trì Viễn nghiêm túc nhìn cha: ”Cha, con không phải vì trả thù mà lấy con gái của Tề Bằng Trình. Mọi người lo lắng quá mức rồi”.
“Cho dù không phải là trả thù, con cũng không thể lấy con bé đó!” Hoắc Hoài Lễ tức giận trừng mắt nhìn con trai. Ông còn nhớ rõ dáng vẻ kiêu ngạo của Tề Bằng Trình năm đó.
“Cha, muốn hủy diệt Tề Bằng Trình rất dễ dàng. Con đơn thuần chỉ là muốn kết hôn, Tề Mẫn Mẫn là một lựa chọn rất tốt” Hoắc Trì Viễn thoải mái nói.
“Cha chưa nói con bé ấy không tốt. Khi nào con chưa quên hết tất cả những chuyện xảy ra năm năm trước, con sẽ không thể lấy được con bé ấy!” Hoắc Hoài Lễ đau lòng nhìn đứa con trai.”Cha hi vọng hôn nhân của con cha hạnh phúc, sẽ không vì báo thù mà đánh đổi hôn nhân của chính mình.”
“Hoắc Trì Viễn, ý kiến của bà và cha cháu giống nhau. Đây quả thực là làm càn! Ngày mai cháu phải đi đến cục dân chính ly hôn!” Bà nội Cố cũng thực sự nghiêm túc, ra lệnh bằng ngữ khí không cho phép người ta cự tuyệt.
“Cha, bà nội, con sẽ không ly hôn! Con yêu cô ấy!” Hoắc Trì Viễn nghiêm túc nhìn cha và bà nội.
“Con muốn cha phải tin tưởng như thế nào?” Hoắc Hoài Lễ thở dài.”Người đã chết năm năm, con nhớ nhung con bé năm năm. Cha cũng từng trải qua tuổi trẻ, hiểu được con không thể đừng thích con bé, hơn nữa lại là con gái kẻ thù”
“Cha, thực sự con cũng không thể nào tin nổi, nhưng nó đang xảy ra hàng ngày. Ở cùng cô ấy, trong lòng thật yên bình” Hoắc Trì Viễn nhớ tới sự vui tươi và ngượng ngùng của Tề Mẫn Mẫn, cánh môi mỏng không tự giác nhếch lên.
“Hoắc Trì Viễn, ba hi vọng con có thể đặt hận thù xuống, không cần lại làm tổn thương người vô tội.” Hoắc Hoài Lễ bình tĩnh nhìn con mình.
“Oan có đầu nợ có chủ. Con không giận chó đánh mèo.” Hoắc Trì Viễn lạnh nhạt nói.
“Con đã kiên trì, vậy thì hạnh phúc cho ba xem.” Hoắc Hoài Lễ nói xong, thấy con trai không phản ứng gì, chỉ có thể thỏa hiệp. Cô gái kia nhìn có vẻ rất hồn nhiên, ông không hy vọng đối phương sẽ bị cuộc hôn nhân này làm cho thương tổn.
“Hoài Lễ, con đã quên sao? Tề Bằng Trình kia hủy đi sự nghiệp của tiểu Mạc, nếu không phải nó, Tiểu Mạc đã trở thành chuyên gia khoa não quyền uy! Cô bé kia là con gái của Tề Bằng Trình, không được, bà không thể tiếp nhận được!”
Bà nội Cố có vẻ xúc động.
Hoắc Trì Viễn ngồi xổm trước mặt bà nội, nắm tay bà nói: “Bà nội, nhất định bà sẽ không hy vọng bi kịch Romeo và Juliet xảy ra trên người cháu trai và cháu dâu của mình đúng không?”
“Cháu… đúng là không có tiền đồ!” Bà nội Cố căng thẳng.
“Được rồi! Lão phật gia bớt giận, cháu để cho cháu dâu của bà sinh chắt trai, để bà có thể hưởng thụ lạc thú nhé.” Hoắc Trì Viễn cố gắng chọc cười bà nội.
“Nó vẫn còn là học sinh. Cháu nói dối bà.” Bà nội Cố hừ lạnh một tiếng.
“Có thì tạm nghỉ học. Này cũng không phải chuyện quan trọng.” Hoắc Trì Viễn ôm bà nội, thoải mái nói.
“Nếu cháu trai bà đã coi trọng, bà cũng không ác với người ta.” Bà nội Cố sủng ái dùng ngón trỏ chỉ vào trán cháu mình nói: “Cháu cố gắng thật tốt cho bà!”
“Vâng!” Hoắc Trì Viễn bướng bỉnh kính một cái lễ.