Chương
“Em muốn đi Paris!”
“Tốt. Anh mang hai người đi Paris, em muốn mua cái gì liền mua cái đó.”
Ăn cơm xong, Tề Mẫn Mẫn im lặng ngồi ở bên người Hoắc Trì Viễn, xấu hổ mà đối diện ánh mắt ba trưởng bối.
Cố Bà Nội nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn: “Cô gái này thật sự rất đẹp”.Nha đầu kia quả là rất được, vẻ ngoài rất xinh đẹp, đôi mắt to long lanh, như thể hai nho đen. Nếu bà là một người đàn ông, sợ cũng bị mê muội.
Nhưng bà cũng hiểu cháu trai mình, cho dù tiên nữ cởi hết ở trước mặt anh, sợ cũng khó khiến anh động tâm. Sao lại phải bắt một nha đầu miệng còn hôi sữa làm tù binh cho mình? Khiến cho anh quên đi thâm cừu đại hận?
Tề Mẫn Mẫn bất an chớp mắt. Bà Nội khen cô, là hài lòng hay bất mãn về cô?
“Chị dâu, Bà nội đã lâu chưa thấy qua người đẹp như chị, chị nên tự hào về điều đó.” Hoắc Nhiên cười mặc dù có chút đùa giỡn, trong lòng thì rất thành thật.
Tề Mẫn Mẫn cảm kích nhìn Hoắc Nhiên.Cô phát hiện trong cái nhà này, chí có Hoắc Nhiên là người duy nhất chập nhận cô.
” Hoắc Nhiên, em không phải mỹ nữ sao?” Hoắc Tương bất mãn dựa vào vai của người anh của mình, kéo tai lại lớn tiếng hỏi.
” Ngày nào cũng ăn những món ăn như những bửa tiệc đến ngán” Hoắc Nhiên một bên cứu giúp mình và cái lổ tay, một bên không quen trêu chọc.
“Hai người muốn ào ồn thì đi ra ngoài cho ta”! Mẹ Cố lạnh lùng nghiêm khắc trách cứ hai anh em.
” Không đi. Con còn muốn xem kịch.” Hoắc Tương buông tai Cô Nhiên ra, đoan trang ngồi lại chổ của mình,sau đó mở to một đôi giống như thấy rõ hết thảy con mắt sáng nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn cùng Hoắc Trì Viễn.Cô dùng một chút cơm suy nghĩ tự hỏi, cũng có thể anh hai cưới Tề Mẫn Mẫn là có mục đích. Nếu anh hai muốn trả thù Tề Bằng Trình,bay lên đạp một cái cho tập đoàn đó là được, đối với anh hai chuyện đó rất dể. Sao anh hai lại hy sinh hôn nhân của mình, mà lại lấy con gái của Tề Bằng Trình làm vợ.”Chị Dâu, em rất hiếu kì vì sao chị lại chịu gả cho anh hai củ em.”
Anh hai rất hận Tề Bằng Trình, làm thế nào mà kết hôn với con gái ông ta.? Điểm này thật đáng nghiên cứu. Đừng nói là bởi vì yêu? Cô cũng không tin.
Đột nhiên cô cảm thấy chuyện cũ của anh hai và Tề Mẫn Mẫn sẽ cực kỳ đặc sắc, nói không chừng lập tức giống như Romeo và Juliet, trở thành một bộ truyện oanh động mười triệu người.
Mẹ Cố nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn đang xấu hổ, lạnh lùng nói: “Mẹ cũng muốn biết.”
Tề Mẫn Mẫn nhìn vào mắt bà, chột dạ níu lấy ống tay áo của Hoắc Trì Viễn. Muốn cô trả lời thế nào đây? Cô nói dối sẽ bất an, nhưng nói thật thì lại không thể nói được. Cô liếm môi dưới, khẩn trương nói: “Con… chúng con… yêu từ cái nhìn đầu tiên!”
Đúng vậy. Yêu từ cái nhìn đầu tiên là một lí do tốt.
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên?”Mẹ Cố hừ lạnh một tiếng, khóe miệng tràn đầy châm biếm.
“Đúng vậy.Là yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Tề Mẫn Mẫn kiên trì trả lời, chột dạ nhìn thoáng qua Ba Cố vẫn trầm mặc không nói lại nhìn liếc Mẹ Cố một cái. Cô phát hiện trong nhà này đáng sợ nhất không phải là Ba Cố mà là Mẹ Cố. Anh ấy nhất định thừa kế lạnh lùng và vô tình của bà ấy.
“Hoắc Trì Viễn, con không yêu Y Nhiên nữa sao?”Mẹ Cố không tin tưỡng mà nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Con không thể nhớ Y Nhiên cả đời được. Mẹ, con vẫn đặt Y Nhiên ở trong lòng, Cô ấy là trí nhớ của con, còn Tề Mẫn Mẫn con đem cô ấy giữ ở trên lòng bàn tay. Cô ấy là của con ở hiện tại cùng tương lai.” Hoắc Trì Viễn thản nhiên vừa nói vừa cười kéo Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng ngực. Rất hài lòng với câu trả lời của Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn cảm động ngước mặt lên nhìn Hoắc Trì Viễn, nhìn vào ánh mắt đen đến say mê, cho dù lời anh ấy nói là lời nói dối, cô cũng rất vui. Anh đem cô giữ trên lòng bàn tay, một ngày lãnh khốc vô tinh như anh ấy cũng biết nói lời ngọt ngào.