Chương
Tổng tài lớn giống như anh, cô gái chủ động tấn công sẽ không ít.
“Lấy lại! Em sao không?” Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, “Miễn cưỡng nhận.”
“Chú có biết tôi nói chính là ai?” Tề Mẫn Mẫn dùng sức ở dưới bàn liếc nhìn Hoắc Trì Viễn một cái. Tuy rằng anh không thương cô, chỉ là anh đã cưới cô, sẽ không thể phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác, tuyệt đối không được! Cô sẽ không vui! Rất không thích!
“Em cảm thấy em không thỏa mãn được tôi?” Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua dáng người nhu mì xinh đẹp của Tề Mẫn Mẫn, mị hoặc thấp giọng hỏi.
Mặt Tề Mẫn Mẫn đỏ lên.
Ba ngày trước cô vẫn là một thiếu nữ khờ dại thuần khiết, ở cùng một chỗ với anh, lỗ tai của cô đều nhanh bị nhiễm tối tăm.
Tuy rằng Hoắc Tương không nghe rõ đại ca và Tề Mẫn Mẫn nói chuyện, chỉ là sau khi nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, cũng đoán được nội dung cuộc nói chuyện rất mờ ám, cô không dám nghe.
Cô lặng lẽ nằm úp sắp bên tai bà nội nói: “Xem ra cuộc sống vợ chồng rất hài hòa.”
Bà nội cố thoải mái cười to: “Lúc nào mới tốt! Tề Mẫn Mẫn, hai đứa không có tránh thai chứ?”
Đột nhiên bị bà nội hỏi, dọa Tề Mẫn Mẫn nhảy dựng, cái thìa trong tay bị rơi xuống bàn.
Cô hồng mặt trừng mắt Hoắc Trì Viễn. Khi bọn họ cùng một chỗ, hình như cô chưa có tránh thai.
“Từ hôm nay cũng đừng tránh thai, nhanh chóng sinh cho ta một đứa chắt trai mũm mĩm. Hoắc Trì Viễn cũng trưởng thành.” Bà nội cố nói sang sảng.
Tề Mẫn Mẫn đạp Hoắc Trì Viễn một cái, ý bảo anh nói chuyện.
Hai bọn họ trong lúc đó không phải hai người yêu nhau mới kết hợp, sao có thể có đứa nhỏ?
Sang năm khi ly hôn, đứa nhỏ theo ai?
Cô rất thích trẻ con, tuyệt đối không chịu được cảnh chia lìa với đứa nhỏ.
Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, con ngươi nheo lại, thản nhiên cười nói: “Có liền sinh. Bà nội việc này không thể gấp.”
Đây tính là trả lời cái gì?
Tề Mẫn Mẫn dùng sức nhéo Hoắc Trì Viễn ở dưới bàn một cái: “Phải sinh tự anh sinh!”
Cô quyết định, về sau cho dù Hoắc Trì Viễn có hấp dẫn cô như thế nào, anh không mang bao cô tuyệt đối không cho anh bính cô!
“Hôm nay lá gan em thật lớn “. Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn che tay của mình dưới bàn lạnh lùng trừng mắt cô.
“Bóp chết anh!”. Lời nói mơ hồ, Tề Mẫn Mẫn muốn nói nhưng không nói được, cô đỏ mặt trừng mắt Hoắc Trì Viễn. Cô còn rất trẻ, cho tới bây giờ chưa nghĩ đến chuyện tránh thai, nhưng anh ta thì không phải thế. Anh ta năm nay ba mươi, cái gì cũng biết. Vậy mà cho tới bây giờ anh cũng chưa từng dùng cách tránh thai nào. Ngộ nhỡ cô có thai thì làm sao bây giờ.
“Được rồi ăn cháo đi!”. Hoắc Trì Viễn múc cháo đút Tề Mẫn Mẫn.
“No rồi”. Tề Mẫn Mẫn bị ép ăn tiếp, không chịu há miệng.
Hoắc Trì Viễn để bát cháo xuống, dẫn Tề Mẫn Mẫn đến phòng khách:” Em nói chuyện với Bà Nội một lát. Anh lên lầu lấy đồ.”