Chương
Anh đau lòng ngồi xuống bên giường, ôm Tưởng Y Nguyên vào trong lòng: “Đừng khóc! Trước khi phẫu thuật phải bào trì tin thần lạc quan.”
“Hoắc Trì Viễn ca ca không thích Y Nguyên.” Tưởng Y Nguyên đẩy anh ra, nằm xuống giường, vẻ mặt đau thương.
Anh chỉ nhớ rõ bản thân xúc động nói: “Y Nguyên, anh đáp ứng em!”
Tưởng Y Nguyên lập tức nhào vào trong lòng anh: “Hoắc Trì Viễn ca ca, không được đổi ý!”
Nhìn thấy Tưởng Y Nguyên tươi cười, anh cảm thấy ánh sang ngoài cửa sổ đều tươi đẹp lên.
Một tháng sau, Tưởng Y Nguyên mặc quần lụa mỏng màu trắng đứng ở trước mặt anh, ôn nhu nói: “Hoắc Trì Viễn ca ca, em phải làm cô dâu của anh.”
Anh kéo cô vào trong lòng, cảm khái nói: “Trong trí nhớ cat anh em vẫn là một tiểu nha đầu bím tóc đuôi sam, chỉ chớp mắt sẽ làm cô dâu của anh.”
“Từ lúc ba tuổi em liền yêu thượng anh. Chỉ là bệnh của em.”
“Y Nguyên, không cần tái hồ ngôn loạn ngữ. Hoắc Trì Viễn ca ca tự mình cầm dao, giải phẫu rất thành công, tin tưởng anh.” Anh đau lòng ôm sát Tưởng Y Nguyên.
Tưởng Y Nguyên sờ sờ tóc giả trên đầu chính mình, có chút lo lắng nói: “Hoắc Trì Viễn ca ca, anh sẽ không cê em xấu đi?”
“Y Nguyên ở trong lòng anh vĩnh viễn là đẹp nhất.” Anh ôn nhu dỗ dành nói.
Cô nhếnh kên mũi chân, then thùng hôn lên môi của anh.
Thế giới tình yêu luôn tràn ngập ngọt ngào, mỗi một phút một giây ở chung nhớ lại đều là tình yêu nồng cháy, lại tổn thướng đến trái tim anh.
Là cây còn không có rụng hết, Y Nguyên liền thật sự đi rồi, biến mất trong sinh mệnh của anh.
Một khắc kia anh mới biết được nguyên lai bản thân yêu cô còn nhiều hơn so với cô yêu chính mình.
Hoắc Trì Viễn từ trong ký ức quay về, nhìn hoa viên ngoài cửa sổ ngần người.
Một năm kia, anh mười tuổi, cô tám tuổi, cô thích chạy đến nhà anh chơi xích đu, anh luôn là người đứng sau bảo vệ cô, là người đẩy xích đu cho cô. Nhìn cô ở trên không trung vui vẻ cười rực rỡ, tâm tình của anh cũng sẽ trở nên tươi đẹp giống như ánh mặt trời.
Một năm kia, anh mười hai, cô mười tuổi. Cô mặc váy công chúa màu hồng nhào vào trong lòng anh: “Anh Hoắc Trì Viễn, em múa được giải nhất, anh màu khen em đi.”
Anh cười, từ phía sau lưng lấy ra một con búp bê: “Sớm đã chuẩn bị rồi.”
Cô hưng phấn mà nhếch mũi chân lên, hôn một cái lên mặt cô, sau đó thẹn thùng mà vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào con búp bê.
Anh vậy mà nhìn dáng vẻ kiều diễm của cô, đã quên cả hít thở.
Một năm kia, anh mười bốn, cô mười hai. Sinh nhật anh, cô bưng một chiếc bánh chocolate ngọt ngào đi tới nhà anh.
“Y Nhiên, em mua bánh ngọt ở đâu thế? Xấu như vậy!”
Cô chu miệng nhỏ, thương tâm muốn khóc: “Anh Hoắc Trì Viễn không thích thì vứt đi!”
Anh giữ chặt cô đang muốn chạy đi, phát hiện ngón tay cô bị phỏng, liền ngộ ra: “Đây là Y Nhiên tự làm sao?”
“Qúa xấu! Anh Hoắc Trì Viễn mau vứt đi! Em mua bánh mới cho anh.”
Anh lôi cô đến trước người, khom lưng dỗ dành nói: “Anh Hoắc Trì Viễn thích y Nhiên làm bánh ngọt. dù không xinh đẹp nhưng là Y Nhiên làm thì tốt rồi.”