Chương
Là Hoắc trì Viễn quá bá đạo hay do cậu quá điềm đạm?
Ninh Hạo ưu thương nhìn bầu trời đang tối dần, trong lòng như có một chút sương mù bao phủ.
Thu hồi mất mát trong lòng, cậu đi đến ven đường, mở xe BMW, lấy túi thuốc màu trắng rồi khóa xe lại, xoay người đi về phía nhà trọ của Vương Giai Tuệ.
Hoắc Nhiên cẩn thận tháo bỏ thạch cao ở chân Vương Giai Tuệ, vội vàng nói: “Em thử cử động xem nào!”
“Anh khẩn trương như vậy làm gì chứ? Khiến tôi cũng lo lắng theo rồi!” Vương Giai Tuệ thử nhấc chân lên, cảm giác hơi cứng ngắc giống như chân không phải của mình nữa. “Bác sĩ Mông Cổ, có phải anh nối xương cho em thất bại rồi không?”
“Cảm giác tê dại cũng là bình thường thôi. Lúc bó bột, bắp thịt sẽ bị suy thoái. Em phải thường xuyên tập luyện, nó sẽ đỡ hơn!” Hoắc Nhiên vươn tay, nhẹ nhàng xoa bóp cho cẳng chân cho Vương Giai Tuệ, “Như thế có đau hay không?”
“Không đau, hơi tê một chút!” Vương Giai Tuệ hít một hơi, cố gắng nói với Hoắc Nhiên, “Anh đứng ấn nữa rất tê!”
“Đây là ấn huyệt, huyệt được khai thông nên sẽ hơi tê! Đừng nhúc nhích!” Hoắc Nhiên gác chân Vương Giai Tuệ lên chân anh, bắt đầu cúi đầu, mát xa chân cho Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ ngẩn người nhìn Hoắc Nhiên, lông mi Hoắc Nhiên rất dài, lúc anh chăm chú làm việc, đôi mắt hoa đào kia rất mê người.
Ninh Hạo không hề làm phiền họ, cậu lấy chổi bắt đầu dọn dẹp, thu hết tất cả những dụng cụ y tế mà Hoắc Nhiên bỏ đi vứt vào thùng rác.
Thu thập xong xuôi, cậu mỉm cười với Vương Giai Tuệ, nói: “Giai Tuệ, có anh hai Cố giúp cậu rồi, mình về nhà trước đây!”
“Cậu…… ở…… ” Vương Giai Tuệ đang định giữ Ninh Hạo ở lại ăn cơm tối thì chân bị ấn mạnh, cảm nhận sự uy hiếp của người nào đó, cô chữa lại: “Đi cẩn thận một chút!”
“Anh hai Cố, nhờ anh chăm sóc Giai Tuệ!” Ninh Hạo cười nói.
“Cô ấy là bệnh nhân của tôi, đó cũng là việc nên làm thôi!” Hoắc Nhiên ra vẻ thản nhiên nói.
Ninh Hạo cũng không để ý đến thái độ của Hoắc Nhiên, nói lời tạm biệt rồi rời khỏi.
Vương Giai Tuệ thấy Ninh Hạo rời đi, bất mãn trừng Hoắc Nhiên: “Sao anh lại có thái độ như vậy hả? Tôi giống như là…… anh…… ”
“Anh làm sao?” Hoắc Nhiên không kiềm chế được mà cười hỏi.
Vương Giai Tuệ tức muốn phun máu, đáp một câu: “Bệnh nhân!”
Cô cũng chưa ngốc đến mức mà trả lời Hoắc Nhiên, cho nên hai từ ‘phụ nữ’ bị cô đổi thành ‘bệnh nhân’!
Nghe được Vương Giai Tuệ nói, Hoắc Nhiên ra mặt đúng lý hợp tình nói: “Không sai đi? Chẳng lẽ em không phải bệnh nhân của anh, mà là… người con gái của anh?” Hoắc Nhiên nói nhỏ bên tai Vương Giai Tuệ, tà tà cười hỏi. Đang nhìn thấy mây hồng trên mặt cô khi đó, anh vừa lòng dán môi mỏng lên má cô.
Vương Giai Tuệ theo bản năng trốn đi, thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn đúng lúc ấy có Hoắc Nhiên ôm lấy thắt lưng của cô kéo trở về.
“Bác sĩ Mông Cổ, anh cho là tất cả phụ nữ đều muốn léng phéng với anh sao?” Vương Giai Tuệ nổi giận đẩy anh ra.
“Đừng nhúc nhích! Anh đảm bảo không làm gì.” Hoắc Nhiên ôm eo cô, thật sự nói: “Anh vừa rồi không phải muốn mạo phạm anh, chỉ là không kìm lòng được.”
Không kìm lòng được.