Chương
“Sao vậy?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy kim tiêm dọa sợ, tim đập loạn, nhìn y tá.
“Chẳng lẽ ông xã cô không nói trong vòng giờ không được ăn uống gì sao?” Y tá không hài lòng liếc mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn cảm giác thái độ của y tá với cô hơi hung hãn nhưng không thể biết được mình đã đắc tội cô ta lúc nào: “ tiếng trước tôi có uống một chén nước!”
“Không có vấn đề gì!”
“A…… “ Tề Mẫn Mẫn lúng túng đáp một tiếng.
Tối hôm qua trước giờ, Hoắc trì Viễn ép cô uống một cốc nước. Đến nửa đêm, cô khát nước muống rời giường thì Hoắc trì Viễn lại lấy lý do lạnh, gắt gao ôm cô, không cho cô rời giường. Chẳng lẽ tối qua Hoắc trì Viễn đã tính đến chuyện bắt cô đi kiểm tra sức khỏe rồi?
“Xin hỏi, hôm nay tôi phải làm những xét nghiệm gì?”
“Chúng tôi sẽ làm toàn bộ xét nghiệm ở đây cho cô. Còn hai xét nghiệm nữa không phải khoa chúng tôi làm nên tôi không rõ lắm!” Y tá nói xong, đâm kim tiêm vào cánh tay Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn đang mải suy nghĩ lời y tá nói cũng không lo lắng hay kêu ca gì, bắt đầu hỏi lại: “Cô có biết hai xét nghiệm này tôi phải đến khoa nào vậy?”
“Đây không phải là phạm vi công tác của tôi!” Y tá thản nhiên rút máu, cũng không ngẩng đầu.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy máu từ trong người bị rút ra nhỏ trên tấm nhựa trong, đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Cô vừa mới làm kiểm tra điện tâm đồ, hiện giờ lại bị rút máu, một lúc vẫn chưa hồi lại được.
Vốn dĩ không phải Hoắc trì Viễn tiện mang cô đi kiểm tra sức khỏe, mà là cố ý, hoặc là nói mục đích của chuyến đi này chỉ sợ chủ yếu là để kiểm tra sức khỏe cho cô.
Chẳng lẽ ông ngoại nói bệnh tim là di truyền, cho nên anh sợ?
Vì không muốn tạo áp lực cho cô, anh liền lừa gạt cô cái này chỉ là kiểm tra sức khỏe thông thường, nói anh muốn có con sao?
Đột nhiên cô cảm động muốn khóc.
“Được rồi!” Y tá ôm mẫu máu và tờ khai xét nghiệm bỏ vào trong một chiếc hộp nhựa rồi rời đ.
“Một, hai, ba,…. chính?” Tề Mẫn Mẫn khoa trương nhìn ống nghiệm đựng máu, kinh ngạc há hốc mồm.
Đây là phải làm kiểm tra rất nhiều.
“Phu nhân Cố, bên này, tôi đưa cô đi siêu âm.” Lúc này, có một vị y tá khác đến cạnh cô, khách khí nói.
Hoắc trì Viễn đứng ở góc cầu thang, bất an hơi xoa xoa tóc ngắn.
“Hoắc tổng, chắc là không có sai lầm, vừa rồi tôi đã chuẩn bị tốt.” Lynda nhìn dáng vẻ mất hồn vía của anh, không khỏi bật cười.,
ở nơi này, vẫn có một người đàn ông đang bày mưu tính kế?
“Anh Hoắc, xin chào.” Y tá vừa lấy máu của Tề Mẫn Mẫn liền đi tới, đưa hai ống máu cho Hoắc trì Viễn.
“Cảm ơn!” Hoắc trì Viễn lấy ra một xấp tiền, đưa cho đối phương.
“Tôi không thể nhận.” Y tá chua xót lắc đầu.
Người đàn ông như vậy, có thể nhìn cô một cái là đủ rồi.
Cô làm y tá nhiều năm rồi, cô từng gặp qua vô số phú hào quyền quý, nhưng người đàn ông có khí thế bức người như Hoắc trì Viễn thì thật sự hiếm thấy. Cũng bởi vậy, cô cực kỳ ghen tụ với người có thể làm vợ của anh, cô cố ý nói hai câu kia, cũng không nghĩ muốn bé gái kia ngốc như thế, lại nghe không hiểu lời của cô.
Cũng là đủ rồi.