Chương
“Ông Hoắc, đến giờ uống thuốc rồi.” Chị Lâm mang nước ấm đến bên giường, đưa thuốc cho đối phương.
Hoắc Tra Bố cầm lấy thuốc, còn chưa cho vào miệng, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Vào đi!” Hoắc Tra Bố không chút suy nghĩ, liền lên tiếng. Khi ông nhìn thấy hai người xa lạ đang bước vào, sửng sốt:”Các người là?
“Ông ngoại, cháu và mẹ đặc biệt đến thăm ông.” Tề Lạc tươi cười ngọt ngào đi tới, cung kính nói.
“Ông ngoại? Các người nhận lầm người rồi!” Hoắc Tra Bố nói chắc như đinh đóng cột.
Ngoài một con gái An Ba ra, ông không còn một người con gái nào khác, kể cả con riêng cũng không. Ngoài Tề Mẫn Mẫn ra, không có khả năng có một đứa nhỏ nào chạy đến đây gọi mình là ông ngoại.
Dương Nguyệt Quyên nhanh chóng giải thích:”Ngài là ông Hoắc Tra Bố?”
“Đúng!” Tim Hoắc Tra Bố đập thật mạnh.
“Vậy thì đúng rồi. Con là vợ của Bằng Trình, đây là con gái con Tề Lạc. Bằng Trình không có nói cho chúng con biết chuyện ba nằm viện, ba đừng trách chúng con tới trễ như vậy.” Dương Nguyệt Quyên cưói nói nhẹ nhàng.
“Vợ của Bằng Trình?” Hoắc Tra Bố sửng sốt.
Sau khi An Ba đi, ông vô cùng phẫn nỗ, không hề chú ý đến tình trạng hôn nhân của Tề Bằng Trình.
“Vâng! Con đã gặp con gái của ba. Hồi cô ấy còn sống, con là thư ký của Bằng Trình.” Dương Nguyệt Quyên cố ý bồi thêm hai chữ “Thư ký”.
“Ừm…” Hoắc Tra Bố còn chưa tiêu hóa được tin tức, không ngừng đánh giá Dương Nguyệt Quyên và Tề Lạc.
Tuổi trẻ của Dương Nguyệt Quyên hẳn là rất được. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Sau khi con gái đi rồi, Tề Bằng Trình tái hôn thực ra cũng có thể hiểu được, nhưng nghĩ đến Tề Mẫn Mẫn là do mẹ kế nuôi lớn, tim ông liền nhói đau. Dù cho là mẹ kế, cũng không thể yêu thương cô như con gái ruột được.
Ông cũng yêu thương cháu ngoại của ông.
“Ông ngoại, nhìn thấy ông sắc mặt hồng hào như vậy quả thật là quá tốt. Mẹ còn cháu vốn còn lo lắng…” Tề Lạc vội vàng dừng lại, nuốt câu nói tiếp theo vào trong bụng.
Hoắc Tra Bố thản nhiên cười cười, “Tôi đã sống lâu như vậy, sống chết sớm đã không còn quan trọng. Tôi đã nhìn thấy người mà tôi muốn gặp nhất là Tề Mẫn Mẫn, chó dù hiện tại tế bào ung thư có lan ra cũng không sao cả.”
“Tiểu Lạc, con đã mười sáu tuổi rồi, con không hiểu chuyện như vậy, làm cho ông Hoắc thương tâm?” Dương Nguyệt Quyên giả bộ tức giận răn dạy Tề Lạc.
“Thật xin lỗi me. Con xin lỗi, mẹ đừng lấy chị ra dạy dỗ con nữa. Con không được nhìn thấy chị ấy lúc nhỏ vì con nhỏ hơn chị ba tuổi.” Tề Lạc chu cái miệng nhỏ nhắn, bất ãn kháng nghị.
Giọng Hoắc Tra Bố run run hỏi:”Cháu nhỏ hơn Tề Mẫn Mẫn ba tuổi?”
Ông nhớ rõ Tề Mẫn Mẫn được bốn tuổi thì bệnh tim của An Ba phát tác, Tề Lạc chỉ nhỏ hơn Tề Mẫn Mẫn ba tuổi….
“Vâng, ông ngoại, có việc gì vậy ạ?” Tề Lạc khó hiểu chớp mắt.