Chương
Tiểu Viễn đột nhiên nhìn thấy một người không nên xuất hiện, nghịch ngợm nói với Lynda, “Trợ lý Trịnh đúng thật là một nam nhân đầy nghị lực! Chị Lynda, khi trợ lý Trịnh cầu hôn đủ lần thì chị đồng ý đi!”
“Không!” Lynda cười trả lời. Nếu Trịnh Húc biết chỉ cần cầu hôn lần có thể thành công thì ngày nào anh ấy cũng cầu hôn lần cho xem. “Chị còn muốn khảo nghiệm anh ấy!”
“ lần còn không đủ sao? Em còn muốn khảo nghiệm anh cái gì chứ?” Không biết từ lúc nào Trịnh Húc đã đứng đằng sau Lynda, nhàn nhạt hỏi lại.
Đột nhiên nghe thấy giọng của Trịnh Húc, Lynda trừng to mắt. Xoay người, khi xác nhận đúng là Trịnh Húc, cô ấy lập tức vui vẻ nhào vào lòng anh ấy: “Sao anh lại tới?”
“Nhớ em nên vội vàng thu xếp công việc!” Giọng nói của Trịnh Húc khàn khàn. Anh ấy ôm chặt lấy Lynda, cảm nhật sự nhiệt tình của cô ấy khiến cho Trịnh Húc cảm thấy hạnh phúc.
“Trợ lý Trịnh, đằng sau anh chính là khách sạn đó! Nếu anh không vội thì có thể về khách sạn XX với chúng tôi!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nói.
Trịnh Húc xấu hổ khụ khụ hai tiếng.
Câu nói của Tề Mẫn Mẫn khiến anh ấy không biết phải trả lời như thế nào cho đúng.
Nói không gấp gáp thì chứng tỏ anh không gấp rút, chẳng phải là không để ý đến Lynda sao? Còn nếu nói gấp gáp thì……
“Không được phép bắt nạt người thật thà! Hoắc tổng, anh mau dẫn bà xã anh đi chỗ khác đi!” Lynda chống nạnh, bất mãn ra lệnh với Hoắc trì Viễn.
“ giờ tối nay, quán bar XX!” Hoắc trì Viễn cười nhạt, nhìn đồng hồ một chút, tính toán khoảng thời gian rảnh giành cho Trịnh Húc và Lynda ở bên cạnh nhau.
“Ok!” Lynda nắm tay Trịnh Húc, đón taxi bên đường.
Lấy thẻ từ mở cửa, Lynda đẩy Trịnh Húc vào trong phòng.
Vứt túi lên trên ghế sofa, cô liền hôn anh, vừa hôn vừa nói: “Muốn em không?”
“Muốn!” Trịnh Húc khàn khàn trả lời. Lynda nhiệt tình khiến anh có chút không thể chống đỡ được.
Gặp được cô, sự bình tĩnh mà anh nắm giữ đều đã biến mất không thấy.
Anh ôm lấy Lynda, đi vào phòng ngủ, đặt cô đến trên giường, nghiêng người áp lấy, nhiệt liệt hôn lên xương quai xanh của cô: “Lynda, anh nhớ em, nhớ đến cả người đều đau đớn!”
“Vậy thì cứ yêu em!” Lynda uống cong sắc tóc dài trên khăn trải giường trắng tinh, có vẻ đặc biệt mê người.
Trịnh Húc chẳng quan tâm nói gì, dùng hành động thực tế đáp lại yêu cầu của Lynda.
….
Lynda ghé vào trước ngực Trịnh Húc, tay sờ soạng khuôn mặt tuấn tú của anh, mê muội nheo lại con ngươi xinh đẹp: “Trịnh Húc….”
“Uhm?” Trịnh Húc trong veo mà lạnh lùng trả về một chữ.
“Càng ngày càng để ý anh, làm sao bây giờ?”
“Vậy thì gả cho anh.” Trịnh Húc thuận lý thành chương trả lời.
“Chúng ta thử kết hôn đi?” Lynda rốt cuộc cũng hạ được quyết tâm muốn ở bên cạnh anh. Cuộc đời ngắn ngủi, nếu chỉ vì nguyên nhân sợ hãi tổn thương mà không bước về phía trước, hạnh phúc sẽ vĩnh viễn ở cách xa mình, không kịp vươn tới.
Trịnh Húc bật cười. Anh ôm sát lấy Lynda, để trán lên trán của cô hỏi: “Chẳng lẽ hiện tại chúng ta không phải thế sao?”