Chương
Trác Liệt: ‘Tề Mẫn Mẫn, đừng nóng vội!’
Chỉ có một tin nhắn ngắn ngủi.
Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu nhìn Hoắc trì Viễn, bất an hỏi: “Hoắc trì Viễn, ý của anh Trác Liệt là gì vậy?”
Hoắc trì Viễn ôm lấy bả vai Tề Mẫn Mẫn, cười: “Chắc là anh ấy đoán em cực kỳ sốt ruột, sợ em chạy loạn lung tung dễ gặp chuyện không may nên nhắn tin dặn dò thôi. Chắc không có việc gì đâu!”
Tề Mẫn Mẫn úp mặt vào ngực Hoắc trì Viễn, nặng nề nói: “Có lẽ vậy! Ba về thành phố A rồi, không biết ba có biết chuyện của ông ngoại hay không?”
Hoắc trì Viễn nhìn màn đêm: “Bé con, khá muộn rồi. Trước tiên chúng ta đến bệnh viện xem tình hình của ông ngoại. Nếu tình trạng của ông ngoại nguy kịch thì em báo cho ba. Còn không thì mai chúng ta liên hệ lại cũng được!”
“Ừm. Đúng là chỉ có anh suy nghĩ chu đáo. Ba vì việc công ty nên mới gấp rút trở về. Nếu ông ngoại không có việc gì thì không nên làm phiền ba!” Tề Mẫn Mẫn khen ngợi, gật đầu.
“Nhóc con thông minh!” Hoắc trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, yêu chiều nói.
“Đây là anh tự khen mình sao?” Rốt cuộc Tề Mẫn Mẫn cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay.
“Bị em nhìn ra rồi!” Hoắc trì Viễn xấu hổ a một tiếng. Trước ánh mắt đắc ý của Tề Mẫn Mẫn, anh đón một chiếc xe taxi.
Ngồi trong xe, Tề Mẫn Mẫn bất an nhìn mấy ngọn đèn đường, mười ngón tay khẩn trương nắm lại.
Hoắc trì Viễn kéo tay Tề Mẫn Mẫn, nắm chặt trong tay anh, “Tin tưởng anh, nhất định ông ngoại sẽ không có việc gì. Nhất định vì Trác Liệt thấy ông nội đã qua cơn nguy hiểm, mệt mỏi mà ngủ quên cho nên không báo tin cho chúng ta!”
“Anh nói có lý! Hiện tại không có tin gì thì chính là tin tốt!” Tề Mẫn Mẫn dùng sức gật đầu một cái.
Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô. Cảm nhận được bàn tay của anh rốt cuộc Tề Mẫn Mẫn cũng bình tĩnh lại.
Hoắc trì Viễn căng thẳng, cực kỳ lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tin nhắn đơn giản của Trác Liệt không hề đơn giản như mặt ngoài.
Không tỏ cảm xúc gì. Có lẽ bên trong ẩn chứa điều gì đó.
Bình thường, nếu ông ngoại bình an, chắc chắn cậu ta sẽ báo tin cho bọn họ.
Mà cậu ta lại không làm như vậy chứng tỏ rất có khả năng ông ngoại đang được cấp cứu hoặc đã qua đời.
Hoắc trì Viễn nặng nề nhắm mắt lại, trong lòng cầu nguyện hi vọng ông ngoại không vấn đề gì.
Lúc xe taxi đỗ trước cửa bệnh viện, anh chậm rãi mở cửa xe, ôm Tề Mẫn Mẫn ra ngoài.
Sau khi Hoắc trì Viễn xuống xe, chiếc xe taxi nhanh chóng đi mất, để lại hai bóng dáng lẻ loi trong đêm tối.
Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc trì Viễn không nhúc nhích gì, vội vàng giật nhẹ áo anh: “Hoắc trì Viễn?”
“Để anh gọi điện cho Trác Liệt hỏi xem anh ấy đang ở đâu!” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng đặt Tề Mẫn Mẫn trên mặt đất, lấy di động ra.
“Chắc không phải vẫn đang cấp cứu đó chứ? Cũng qua mấy tiếng rồi mà!” Tề Mẫn Mẫn kỳ quái nhìn Hoắc trì Viễn. Lúc này, chắc chắn Trác Liệt đang ở trong phòng bệnh với ông ngoại.
Hoắc trì Viễn không nói gì thêm, chỉ nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, liền bấm điên thoại cho Trác Liệt.
“Trác Liệt, chúng ta đến nơi rồi. Hiện giờ anh đang ở đâu?” Hoắc trì Viễn ngưng trọng hỏi han. Đầu bên kia điện thoại cực kỳ hỗn độn, khiến anh vô cùng bất an.
“Đến nơi? Anh đi đón bọn em?” Trác Liệt nói xong liền cúp điện thoại.
Đột nhiên Hoắc trì Viễn có vài giây ngừng lại.
Anh bất an cầm quả đấm.
Phản ứng của Trác Liệt đã nói cho anh biết đáp án.
Hốc mắt của anh có chút ẩm ướt.
Anh dùng lực bức cho bi thương về lại, bình tĩnh cầm tay Tề Mẫn Mẫn, nhẹ giọng nói: “Trác Liệt xuống lầu đón chúng ta.”