Chương 470 Nam Mẫn căn dặn giám đốc mấy ngày tới đóng cửa sớm, khống chế xong số lượng khách, cô nói với Đinh Danh Dương: “Chú qua đây tôi xem chút”. Bước sang một bên, cô đấm bóp và mát xa cho Đinh Danh Dương, đột nhiên nhớ đến gì đó, cô nói với Tư Triết: “Tiểu Triết, đồ ăn tối nay của phòng tình nhã cậu qua nấu đi, để sư phụ cậu nghỉ ngơi, vừa hay cho cậu luyện tay nghề một chút”. Tư Triết đồng ý, lại có chút thấp thỏm: “Khách sẽ đồng ý chứ?” “Không có gì mà không đồng ý”. Động tác tay Nam Mẫn không ngừng, cô nhàn nhạt nói: “Độc không chết là được”. Phòng tình nhã, Dụ Lâm Hải và Phó Vực đang chọn món ăn. Cơ hội ngàn năm hiếm gặp như vậy, Phó Vực nhận lấy thực đơn, mắt đảo đảo hỏi giám đốc: “Thức ăn trên đây Nam Mẫn đều biết làm?” Giám đốc mặt mang nụ cười, khách sáo nói: “Anh thật biết đùa, đồ ăn trên thực đơn đều là cô chủ Nam của chúng tôi đích thân đưa ra, cũng là món tự tay cô ấy dạy các đại sư phụ trong tiệm làm”. Phó Vực nghe thấy lời này, mắt liền sáng lên: “Vậy bảo cô chủ Nam của các người làm hết tất cả món ăn trên thực đơn được chứ?” Món nào anh ta cũng muốn ăn! Giám đốc: “…” Đã thấy người khí thế ngang tàng rồi, nhưng chưa nhìn thấy người có thể ăn như vậy. Dụ Lâm Hải ngước mắt nhìn người đối diện, mi tâm nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Gọi nhiều như thế, cậu ăn hết? Lợn à?” “Chỉ cần Nam Mẫn bằng lòng làm, tôi nguyện ý làm lợn”. Phó Vực nói không chút gánh nặng tâm lý, đồ ăn ngon trước mặt thì cần gì tôn nghiêm? Dụ Lâm Hải lười để ý đến anh ta, dùng bút chì đánh dấu một vài món ăn đặc trưng trên thực đơn rồi đưa cho giám đốc: “Thế này là ổn rồi, có rượu gì đặc sắc không?” Giám đốc nói: “Rượu hoa hồng là loại đặc sắc của nhà hàng, cô chủ chúng tôi tự tay điều chế, hai vị muốn nếm thử không?” Ánh mắt Dụ Lâm Hải hơi lóe sáng, anh gật đầu: “Được”. “Vậy hai vị uống chút trà trước, xin chờ chút”, giám đốc cầm thực đơn lui xuống. Phó Vực không ngừng tặc lưỡi hít hà: “Nam Mẫn đúng là người toàn năng, cái gì cũng biết, rượu cũng tự mình chưng cất. Có cô vợ tài giỏi như vậy, có thể bớt phấn đấu được hai mươi năm, không đúng, năm mươi năm!” Dụ Lâm Hải lạnh nhạt nhấp hớp trà, làm như không nghe thấy gì cả. Nhưng Phó Vực không chịu buông tha cho anh, cười xấu xa một tiếng: “Vì vậy vấn đề tới rồi, bỏ lỡ một người vợ tốt như vậy, nửa đêm cậu có khóc lóc, hối hận không?” Dụ Lâm Hải rũ mi mắt, yết hầu chuyển động, nuốt xuống ngụm trà vừa uống vào miệng. Trà là Long Tỉnh Tây Hồ, mới uống thoảng thoảng, hơi ngọt, nhưng cuối cùng vẫn là đắng. Khóc lóc, không có; hối hận, có.