Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

chương 70: chương 70

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Nam Mẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, một chuỗi mã hóa xanh biếc như những khúc nhạc phát ra từ đầu ngón tay cô, khi đó cô hết sức bình thản, dáng vẻ bày mưu tính kế đó trông hệt như một hiệp nữ thời cổ đại, khuynh quốc khuynh thành, vốn tưởng cô chỉ là một người rất đẹp, không ngờ còn là một người sát thủ đẳng cấp.

Đúng là… Cảnh tượng đẹp đến mức anh ta không dám nhìn.

Nam Mẫn thản nhiên nhận lấy lời khen ngợi của Phó Vực, lại liếc nhìn anh ta: “Kiến thức hạn hẹp, trên đời có rất nhiều người đẹp xuất sắc, sau này anh sẽ gặp được nhiều hơn”.

“Không cần nhiều, có một mình cô là đủ rồi”.

Phó Vực cười nịnh nọt, còn tròn mắt nhìn cô.

Nam Mẫn nhận lấy nước Cố Hoành đưa tới uống một ngụm, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Phó Vực: “Chừng mực một tí đi, cứ thế này thì ngấy lắm”.

Phó Vực lập tức xụ mặt, anh ta hào hoa phong nhã, còn chưa tới tuổi trung niên thì lấy đâu ra mỡ mà ngấy?

Hôm nay trúng quá nhiều phi đao từ Nam Mẫn, cậu ấm nhà họ Phó luôn là người có thù tất báo nên ném lại cho cô một đao: “Bây giờ, chắc Lâm Hải đang ngồi trước mặt màn hình máy tính nghi ngờ cuộc đời, tôi cảm thấy cực kỳ thương cảm người anh em của mình”.

Tim Nam Mẫn chợt nhảy dựng, mày nhíu mày: “Anh nói ai?”

“Lâm Hải.

Dụ Lâm Hải.

Chồng cũ của cô”.

Ba câu của Phó Vực nghe như được lồng nhạc của Hoàn Châu Cách Cách vào, âm thanh “tèn ten tén” tạo thành hiệu ứng đánh thẳng vào lòng cô.

“Trước đó cậu ta bảo tôi điều tra cô, tôi không đồng ý, chắc là cậu ấy tự làm rồi”.

Nam Mẫn không dám tin hỏi: “Anh nói cái người kỹ năng gà mờ đó chính là Dụ Lâm Hải ấy hả?”

Phó Vực không nhịn được “phụt” một cái bật cười, suýt chút nữa phun cả nước miếng ra ngoài.

Chắc chỉ có mình Nam Mẫn mới dám nói Dụ Lâm Hải gà.

Nam Mẫn lại mở máy tính lên một lần nữa, kiểm tra địa chỉ IP của người đó, quả nhiên ở thành phố Bắc! Dinh thự nhà họ Dụ! Dụ Lâm Hải!

Bên tai vang lên tiếng cười hắc hắc như quạ, không hề phúc hậu tí nào, Phó Vực lại giải thích thay bạn mình: “Lâm Hải rời khỏi quân đội nhiều năm rồi, chắc mấy thứ từng được học cũng đã quên kha khá, vả lại cậu ta là tay súng bắn tỉa, không am hiểu nhiều về mảng này, so với kỹ thuật của cô thì đúng là cậu ấy hơi gà”.

Nam Mẫn không nhịn được vỗ trán, thầm nghĩ mình đã tạo nghiệt gì thế không biết.

Dụ Lâm Hải đứng bên cửa sổ lẳng lặng hút thuốc, vẻ mặt ủ rũ.

Đúng là kỹ thuật thao tác với máy tính của anh không còn mạnh bằng ngày xưa, muốn phá giải được hồ sơ của Nam Mẫn thì e là phải luyện thêm chút nữa, nhưng tại sao cô lại bí ẩn như thế?

Rốt cuộc trên người cô có bí mật gì?

Thêm vào đó, bên cạnh cô lại có những nhân tài thế nào mà lại có thể giúp cô lén lút xóa đi tất cả mọi thứ?

Có lẽ, anh nên đích thân đến thành phố Nam một chuyến thì mới có được đáp án.

Dụ Lâm Hải dập tắt điếu thuốc, lấy điện thoại di động ra gọi cho một dãy số..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio