Y quan nhanh chóng lĩnh mệnh, mọi người trước tiên lui ra khỏi lều, chỉ còn lại Ngô Củ, Công tử Vô Khuy ở bên trong, còn có một người phụ trợ y quan.
Ngô Củ đứng ở bên cạnh giường. Công tử Vô Khuy ngồi ở đầu giường. Y quan quỳ ở bên cạnh, nói:
"Tam công tử, có thể đau, mong ngài nhẫn nại."
Công tử Chiêu gật gật đầu, cũng không nói gì, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, phảng phất chuyện như vậy căn bản không đáng nhắc tới.
Ngô Củ đứng ở bên cạnh, nhìn Công tử Vô Khuy so với Công tử Chiêu còn căng thẳng hơn. Y quan liền động thủ, có người giữ chân Công tử Chiêu, bắt đầu đem xương dị dạng tách ra.
"Ôi!!"
Công tử Chiêu hít một hơi, mồ hôi liền rơi xuống, một chút làm ướt xiêm y. Công tử Vô Khuy cũng cảm giác được bàn tay của hắn bị Công tử Chiêu cầm thật chặt. Công tử Chiêu hai tay run rẩy, tuy rằng không mở mắt ra, chỉ là hít một hơi, liền cắn chặt răng, thế nhưng đau đến không muốn sống.
Ngô Củ nhìn thấy khung cảnh này, có chút không đành lòng nhìn, nhanh chóng quay đầu đi ra khỏi lều. Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha, còn có Hình Hầu đều đứng ở bên ngoài, thấy Ngô Củ đi ra, nhanh chóng xúm lại hỏi.
"Thế nào rồi?"
Ngô Củ nhẹ giọng nói:
"Đang một lần nữa nối xương, còn chưa khỏe."
Mọi người gật gật đầu, tiếp tục đứng ở bên ngoài chờ. Ngô Củ đối với Hình Hầu chắp tay nói:
"Đa tạ Hình Công giúp đỡ."
Hình Hầu cũng chắp tay, cười nói:
"Tạ ơn thì không cần, đây là chuyện nên làm, chuyến này ta cũng đi cùng các ngươi tiến vào Lâm Truy thành. Quân của Tề quốc có thể tiếp tục đóng giữ biên cảnh, quân đội của ta bảo vệ đặc sứ trở về thành, cũng coi như là không có sơ hở nào."
Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Làm phiền Hình Công."
Hình Hầu nói:
"Tuyệt đối đừng khách khí, còn nữa..."
Hình Hầu cười cười, còn nói:
"Ta cũng muốn đi gặp Yến Nga, vừa vặn tìm cái cớ thôi."
Ngô Củ nhanh chóng tiến vào mộ phủ, viết một phong thư, cố gắng càng nhanh càng tốt gửi về Lâm Truy thành, báo cho Tề Hầu biết nhiệm vụ đã hoàn thành. Quốc quân Toại quốc bị người Sưu Man chém, bây giờ Toại quốc không có thủ lĩnh, Tề Hầu có thể phát binh, một lần hành động đánh hạ Toại quốc. Đồng thời báo cáo Công tử Chiêu bị trọng thương, cần dược liệu cùng y sư trị liệu.
Thư rất nhanh liền đưa đi. Ngô Củ trở lại lều Công tử Chiêu. Y sư đã nối xương cho Công tử Chiêu. Công tử Chiêu hôn hôn trầm trầm đang ngủ, nhất thời có chút bán hôn mê, đôi môi cắn đến chảy máu, chắc là vì quá đau. Công tử Vô Khuy ở một bên dùng khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi, chỉnh lý xiêm y cho Công tử Chiêu.
Ngô Củ đi vào, Công tử Vô Khuy liền nói:
"Đã xong, y sư còn cố định cho Chiêu Nhi một chút, dọc theo đường đi đừng quá xóc nảy, cần phải không có việc gì. Thể chất Chiêu Nhi tốt, rất nhanh liền có thể khôi phục."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Ta đã cho người cố gắng càng nhanh càng tốt truyền tin về Lâm Truy thành."
Ngô Củ còn nói:
"Đại công tử cũng đừng để mệt mỏi, nên nghỉ ngơi thật tốt."
Công tử Vô Khuy tuy rằng gật đầu, nhưng có thể nhìn ra đêm nay vẫn là muốn lưu lại nhìn Công tử Chiêu.
Sau ba ngày, Công tử Chiêu đã ổn định một ít, mọi người liền khởi hành. Đỡ Công tử Chiêu lên xe, Công tử Vô Khuy vẫn là ngồi trên xe chăm sóc hắn. Ngô Củ cưỡi Củ Mặc đi ở phía trước. Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha theo ở phía sau, đồng hành còn có Hình Hầu.
Đội quân Hình quốc một đường bảo vệ, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn hướng về Lâm Truy thành.
Dọc theo đường đi bởi vì chăm sóc người bệnh, nên tốc độ đội ngũ phi thường chậm. Người đi đưa tin về Lâm Truy thành đã trở lại, ở nửa đường gặp đội ngũ. Hắn hồi bẩm với Ngô Củ, Tề Hầu đã nhận được tin tức, sẽ an bài y sư cùng dược liệu, nói bọn họ không cần phải lo lắng thời gian hành trình, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Công tử Chiêu.
Đoạn đường này gần mà đi mười ngày. Sau mười ngày đội ngũ mới tới cổng Lâm Truy thành. Tề Hầu sớm đã nhận được tin tức, mang theo chúng thần ra ngoài thành nghênh đón.
Ngô Củ ngồi trên lưng ngựa, xa xa liền nhìn thấy Tề Hầu đứng ở cửa thành. Một thân hướng bào màu đen, đầu đội mũ miện, mặc phi thường chính thức. Văn võ bá quan phân loại hai bên, trong cửa thành còn có bách tính nghênh tiếp.
Ngô Củ nhanh chóng tung người xuống ngựa, cung kính đi tới.
Dù sao Tề Hầu đứng trên mặt đất, chính mình ngồi trên lưng ngựa cao hơn một chút sẽ là thể thống gì?
Ngô Củ đi tới, chắp tay, vừa muốn hành lễ. Kết quả còn chưa kịp nói chuyện, Tề Hầu đã nhanh tiến lên một bước, đem Ngô Củ ôm vào trong lòng. Ngô Củ sợ hết hồn, ghim tay không biết là tình huống thế nào. Tề Hầu dùng sức ôm người, dán vào lỗ tai Ngô Củ, nói:
"Nhị ca để Cô đợi lâu."
Ngô Củ nghĩ thầm.
Là Tề Hầu bảo có thể chậm rãi đi về!
Tề Hầu ôm Ngô Củ, không muốn thả ra, ghìm Ngô Củ đến thở không nổi mới buông ra một ít. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má Ngô Củ, nói:
"Nhị ca bị nắng ăn đen không ít, cũng gầy, khổ cực ngươi."
Ngô Củ vội vã chắp tay nói:
"Tạ ơn Quân thượng quan tâm, Củ may mắn không làm nhục mệnh."
Nói xong, Ngô Củ liền quay đầu lại nói:
"Quân thượng, Đại công tử cùng Tam công tử đều trở về."
Tề Hầu vừa nghe, liền vội vàng nói:
"Tốt, Nhị ca theo Cô đi."
Hắn nói, duỗi tay nắm chặt tay Ngô Củ. Ngô Củ sợ hết hồn.
Tề Hầu lại muốn cùng mình chơi trò nắm tay nhau!
Bất quá Ngô Củ giãy không ra. Tề Hầu nắm chặt chẽ, không thể làm gì khác hơn là bị hắn lôi kéo đi về phía trước. Bọn họ sắp tới truy xe, Công tử Vô Khuy vốn muốn xuống xe hành lễ. Thế nhưng Công tử Chiêu một đường mệt nhọc, đang ngủ, lúc này ngủ thật an ổn, Vô Khuy không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
Ngô Củ thay Tề Hầu nhấc lên màn xe, liền thấy Công tử Chiêu ngủ gối đầu lên chân Công tử Vô Khuy. Trên gương mặt của hắn vết thương đầy rẫy, trên đùi che kín chăn dày, còn bị bó lại, để tránh khỏi xương đùi lại bị lệch.
Tề Hầu nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Công tử Chiêu, nhất thời lửa giận liền tăng lên. Không nghĩ đánh thức Công tử Chiêu, hắn nhẹ giọng nói:
"Không cần xuống xe, để Chiêu Nhi nghỉ ngơi, hồi cung thôi."
Công tử Vô Khuy gật gật đầu, rất nhanh Ngô Củ liền để màn xe xuống. Tề Hầu mời Ngô Củ lên truy xe, cùng nhau hướng vào Lâm Truy thành.
Ngô Củ leo lên truy xe, liền thấy Tề Hầu đem mũ miện xuống, để qua một bên. Lúc này khí trời vẫn là mùa hè, mặc dù đã vào cuối hè, nhưng vẫn là nóng vô cùng.
Tề Hầu đem mũ miện để qua một bên, thoạt nhìn không khác với ngày thường. Vẫn như cũ cao to tuấn mỹ, tướng mạo anh tuấn mê người.
Hắn để Ngô Củ ngồi ở một bên, nói:
"Gần một tháng. Nhị ca đi lần này, Cô trong lòng thực lo lắng."
Ngô Củ chắp tay nói:
"Khiến Quân thượng phí tâm."
Tề Hầu nâng lên cánh tay Ngô Củ, không cho chắp tay, nói:
"Không cần cùng Cô khách khí. Nhị ca cứu Công tử của Cô, tính ra cũng là ân nhân của Cô."
Ngô Củ không dám phản bác công lao này, chỉ nói.
"Quân thượng, bây giờ quốc quân Toại quốc vừa chết, Toại quốc không uy hiếp nữa, có thể phái tướng lĩnh đóng giữ Toại quốc."
Tề Hầu gật đầu nói:
"Cô đã phái Đại Tư Mã đi đóng giữ, mấy ngày trước đây đã xuất phát. Điểm này Nhị ca không cần phải lo lắng."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Quân thượng anh minh."
Hắn nói xong, hai người không nói lời nào nữa. Xe lay động Ngô Củ liền buồn ngủ. Tề Hầu đột nhiên đưa tay qua ôm vai Ngô Củ.
Ngô Củ sợ hết hồn, Tề Hầu nói:
"Nhị ca mệt mỏi, dựa vào vai Cô."
Ngô Củ bị hắn cứng rắn đè xuống, không thể làm gì khác hơn là dựa vào trên bả vai hắn. Tay Tề Hầu từ trên vai Ngô Củ trượt xuống dưới, khoát lên bên hông Ngô Củ. Ngô Củ bởi vì có điểm buồn ngủ, liền không chú ý. Kết quả ai biết Tề Hầu lén lút làm động tác nhỏ. Lòng bàn tay nóng hầm hập, xuyên thấu xiêm y đơn bạc của Ngô Củ nhẹ nhàng nắn bóp.
Ngô Củ cảm giác có điểm ngứa ngáy.
"Ừm..."
Một giọng mũi phát ra, lúc này Ngô Củ mới thức tỉnh, sợ hết hồn, nhất thời liền ngồi thẳng.
Ngô Củ đột nhiên ngồi dậy, Tề Hầu căn bản không phòng bị, bị đụng phải cằm. Tề Hầu cũng là một mặt sững sờ.
Tuy rằng Tề Hầu làm một ít động tác nhỏ, thế nhưng hắn kỳ thực thật không nghĩ tới Ngô Củ phản ứng như vậy. Đột nhiên ừm một tiếng, âm thanh kia mềm nhũn, thật giống một con mèo nhỏ, còn mang theo một tia lười biếng. Phảng phất có một quyền đột nhiên đánh vào ngực Tề Hầu. Tề Hầu cũng bởi sững sờ mới bị Ngô Củ đụng phải cằm.
Ngô Củ nhất thời liền tỉnh rồi, cũng ý thức được chính mình vừa mới phát ra tiếng kỳ quái. Gương mặt đỏ chót, Ngô Củ nhanh chóng nói:
"Củ thất lễ, xin... xin Quân thượng trách phạt."
Tề Hầu lập tức nở nụ cười, nói:
"Có cái gì thất lễ? Giọng Nhị ca rất êm tai đó."
Mặt Ngô Củ càng đỏ, nghe ra Tề Hầu đang nhạo báng mình. Trong lòng hồi tưởng lại cảm giác vừa ấm áp vừa ngứa cũng thoải mái, nhất thời phía sau lưng tê dại, da đầu cũng tê vèo vèo, không biết mình là làm sao vậy.
Ngô Củ nghĩ thầm, lẽ nào thật sự là cấm dục quá lâu, bởi vậy bị Tề Hầu đụng một cái phản ứng lớn như vậy?
Đồng thời vào thành còn có quốc quân Hình quốc. Tề Hầu không đem Hình Hầu an bài tại dịch quán, mà là mời vào trong cung ở.
Mọi người tiến vào cung đều mệt mỏi, trước hết từng người trở về chỗ của mình. Ngô Củ không có xuất cung, mà là ở tại phòng trước đây.
Ngô Củ trở về phòng suy nghĩ một chút, nói Tử Thanh đem dược liệu quý báo mình đã nhận được ở Tống quốc kiểm tra xem cái nào Công tử Chiêu có thể sử dụng, liền mang tới cho Công tử Chiêu bồi bổ thân thể.
Công tử Chiêu trở về cung, trước hết để cho y quan trong cung xem một chút vết thương cùng chân. Vết thương một lần nữa băng bó bôi thuốc. Chân cũng kiểm tra một chút, cũng không có sai vị. Hơn nữa đã qua mười ngày cũng ổn định một ít. Chỗ tụ huyết sưng cũng dần dần biến mất.
Bởi vì Công tử Chiêu thể trạng tốt, mấy ngày nay cũng điều dưỡng, khôi phục cực kỳ nhanh, đặc biệt là chân thương tổn.
Tử Thanh sửa sang xong dược liệu quý giá, Ngô Củ liền mang dược liệu đi đến chỗ Công tử Chiêu.
Phòng Công tử Chiêu rất nhiều người, Thạch Tốc, Chu Phủ, Công Tôn Thấp Bằng, còn có tiểu Địch Nhi cùng Nịnh Thích. Công tử Vô Khuy bị chen đến đứng một bên.
Thời điểm Ngô Củ đi vào suýt nữa không có chỗ đứng, đem dược liệu đưa cho Công tử Vô Khuy.
Công tử Vô Khuy nói:
"Đa tạ Đại Tư Nông. Nếu không phải Đại Tư Nông động thân giúp đỡ, thì Chiêu Nhi..."
Ngô Củ an ủi.
"Là chuyện đã qua. Tam công tử trải qua đại nạn, khó tránh khỏi tâm tình có chút không tốt. Đại công tử quan tâm Tam công tử mới được."
Công tử Vô Khuy gật đầu nói:
"Vâng, Vô Khuy nhớ, đa tạ Đại Tư Nông nhọc lòng."
Ngô Củ nói:
"Không có chuyện gì. Có thời gian ta làm mấy món bổ thân thể cho Ta công tử ăn."
Công tử Vô Khuy liền chắp tay nói:
"Làm phiền Đại Tư Nông."
Bọn họ đang nói chuyện, Hình Hầu cũng lại đây thăm bệnh, mang đến thật nhiều dược liệu. Công tử Vô Khuy đem dược liệu để ở một bên, cơ hồ cũng không chỗ để.
Mọi người ở một buổi, vây quanh Công tử Chiêu nói chuyện.
Trịnh cơ buổi chiều mới đến thăm bệnh, vừa tiến đến đã khóc gào một trận, còn quở trách Công tử Vô Khuy.
Sau đó Vệ cơ cũng lại đây "thăm bệnh", lại cùng Trịnh cơ đánh một trận. Cuối cùng thực sự quá ồn náo loạn, Công tử Vô Khuy mặt tối sầm đem hai người đánh nhau đuổi đi.
Đợi đến bữa tối người thăm bệnh mới tán đi hết.
Ngô Củ mới vừa trở lại phòng, Yến Nga liền nói:
"Gia, Quân thượng mời ngài đi dùng bữa tối."
Ngô Củ vừa nghe, nhanh chóng thay đổi xiêm y, liền đi hướng tiểu tẩm cung.
Tề Hầu đã đợi sẵn, ngồi ở chỗ ngồi, trên bàn đều là món ngon HunhHn.
Ngô Củ đi tới, khom mình hành lễ, Tề Hầu nói:
"Nhị ca, ngồi đi."
Ngô Củ không biết Tề Hầu có ý gì, chính là dùng bữa tối, cũng không có gì muốn nói. Tề Hầu vẫn luôn không lên tiếng, chờ ăn xong bữa tối, lúc này mới dùng khăn tao nhã lau miệng, sau đó ho khan một tiếng, nói:
"Nhị ca một chốc không có việc gì chứ?"
Ngô Củ ngờ vực nói:
"Không có gì."
Tề Hầu liền ho khan một tiếng, nói:
"Như vậy thì mời Nhị ca cùng Cô đi xem Chiêu Nhi."
Ngô Củ vừa nghe, rốt cuộc hiểu rõ.
Tề Hầu thần thần bí bí mời mình lại đây dùng bữa tối nguyên do là như thế. Là muốn mình cùng hắn đến thăm Công tử Chiêu. Tề Hầu khả năng một mình đi thật không tiện. Làm cha xem ra là như vậy, cũng coi như là kỳ diệu!
Ngô Củ bất đắc dĩ nói:
"Vâng, Quân thượng."
Tề Hầu gật gật đầu, nói:
"Vậy đi thôi."
Hai người đứng dậy đến thăm Công tử Chiêu. Bọn họ đến chỗ Công tử Chiêu, bên trong rất yên tĩnh, tự nhân cung nữ đều đứng ở bên ngoài, không có đi vào hầu hạ. Mọi người muốn hành lễ, nhưng Tề Hầu ngăn lại, liền dẫn Ngô Củ đi vào.
Công tử Chiêu quả nhiên ở bên trong phòng. Hắn nửa nằm trên giường, phía sau là chăn gối dày đặc. Công tử Vô Khuy thì ngồi ở bên cạnh, đang bưng cái bát, một tay cầm muỗng nhỏ đem canh trong bát múc ra, sau đó tỉ mỉ thổi nguội, mới đút cho Công tử Chiêu uống.
Công tử Chiêu bởi vì bị bệnh, hơn nữa tâm có chút tích tụ u uất, miệng không khẩu vị, ăn không vô thứ gì. Công tử Vô Khuy tự mình cho hắn ăn, Công tử Chiêu liền không thế nào từ chối, vẫn là đàng hoàng ăn.
Công tử Chiêu dựa vào trên giường, hai chân không nhúc nhích được, khí sắc mặc dù có chút khôi phục, thế nhưng sắc mặt vẫn như cũ không tốt. Dù sao đã làm qua tù binh, chịu qua nhục nhã, còn phải đình chiến để bảo toàn mạng hắn, Công tử Chiêu tâm lý vẫn cứ có mụn nhọt.
Công tử Chiêu đột nhiên nói:
"Đại ca có nhớ tới khi còn bé, đệ đệ bướng bỉnh, bị quân phụ đánh, đại ca cũng là như thế này đút cơm đệ ăn."
Công tử Vô Khuy nghe hắn nhắc chuyện xưa, không khỏi nở nụ cười, nói:
"Phải a, nói cho cùng, Chiêu Nhi còn rất nghịch ngợm."
Công tử Chiêu lắc lắc đầu, nói:
"Đệ đệ không ăn được."
Công tử Vô Khuy cau mày nói:
"Chiêu Nhi ngoan, lại ăn một ít. Ngươi dùng ít như vậy, làm sao có thể khôi phục lại?"
Công tử Chiêu cười khổ một tiếng, nói:
"Đại ca, đệ đệ khôi phục hay không khôi phục cũng giống như nhau, chẳng tốt cho ai cả."
Công tử Vô Khuy một trận chua xót, tâm lý phảng phất bị đâm. Công tử Chiêu biết chân của hắn không thể khôi phục thành bộ dạng trước đây, nhiều nhất là thoạt nhìn không khác, thế nhưng không thể chạy không thể nhảy. Cho dù có kỳ tích, khôi phục thành nguyên dạng, như vậy đối với Công tử Chiêu cũng là thống khổ. Khi đó Công tử Chiêu lại biến thành trở ngại Công tử Vô Khuy trong việc tranh vị, cũng là điều Công tử Chiêu không muốn nhìn thấy.
Công tử Chiêu nhẹ giọng nói:
"Như vậy rất tốt. Là đệ đệ khinh địch, nên có báo ứng."
Công tử Vô Khuy nghe càng khó chịu. Vào lúc này Tề Hầu rốt cục nghe không nổi nữa, sãi bước tiến vào.
Tề Hầu cùng Ngô Củ đi tới, Công tử Chiêu cùng Công tử Vô Khuy giật nảy mình. Công tử Vô Khuy liền vội vàng hành lễ.
"Quân phụ, Đại Tư Nông."
Công tử Chiêu cũng muốn hành lễ, thế nhưng hắn không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là chắp tay nói:
"Bái kiến Quân phụ, Đại Tư Nông."
Tề Hầu đi tới, nói:
"Không cần giữ lễ tiết."
Hắn nói, liếc mắt nhìn bữa tối trên bàn, cơ bản không ăn bao nhiêu. Công tử Chiêu chính là thân thể cao lớn, thời điểm dưỡng thương sao chỉ ăn ít như thế.
Tề Hầu thở dài, nói:
"Chiêu Nhi, cho con chịu khổ."
Công tử Chiêu vừa nghe, sửng sốt một chút, nói:
"Là con sai lầm, thua trận, thỉnh quân phụ trách phạt."
Tề Hầu từ từ ngồi xuống, nói:
"Ai cũng sẽ có sai lầm. Cô cũng có sai lầm, là Cô xem thường người Toại quốc. Nếu như không phải bởi vì Cô xem thường người Toại quốc, cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay."
Tất cả mọi người không nghĩ tới cao cao tại thượng như Tề Hầu, thậm chí có một ngày nhận sai. Tất cả đều là kinh ngạc nhìn Tề Hầu. Tề Hầu còn nói:
"Lần này Vô Khuy ra sức giết địch, lại cứu đệ đệ trở về, lập công lớn, làm không tệ."
Công tử Vô Khuy sững sờ. Hắn thật không nghĩ tới sẽ có một ngày có thể nghe lời khen thưởng từ trong miệng Tề Hầu. Quả thực khó mà tin nổi.
Tề Hầu nói:
"Chiêu Nhi an tâm dưỡng thương, cái khác đều sau lại nói."
Công tử Chiêu nói:
"Có thể... Quân phụ, Sưu Man..."
Hắn lời còn chưa nói hết, Tề Hầu liền giơ tay cắt ngang, nói:
"Đối với Sưu Man, con không cần để ở trong lòng. Coi như không có con bị bắt, việc tấn công Sưu Man cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Sưu Man chỉ là một nhánh của người Bắc Địch, coi như thật sự tiêu diệt Sưu Man, thì còn có người Xích Địch, người Bạch Địch, người Trường Địch. Lần này Nhị ca có thể ký minh ước, cũng coi như là cho các nước, thậm chí toàn bộ Đại Chu cơ hội thở lấy hơi. Tuy rằng mười năm quá ngắn, thế nhưng cũng có thể thừa cơ hội này dương oai. Tôn Vương Nhương Di cũng không phải là thật sự muốn đem tất cả người Di đều tiêu diệt hết sạch. Mà là cho bọn họ thấy được uy nghiêm của Đại Chu, không dám vào phạm."
Tề Hầu nói xong, Công tử Chiêu gật gật đầu, nói:
"Con đã hiểu."
Tề Hầu nói:
"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, mau mau nghỉ ngơi... Còn nữa, con dùng bữa quá ít, vậy làm sao có thể đem thân thể dưỡng tốt? Vô Khuy, cho Chiêu Nhi ăn thêm một ít."
Công tử Vô Khuy chắp tay nói:
"Vâng, con đã biết."
Tề Hầu không nói gì nữa, sau khi dặn dò liền quay người mang theo Ngô Củ rời đi.
Kỳ thực Ngô Củ sau khi đi vào, ngoại trừ chào hỏi, một câu cũng chưa từng nói. Thế nhưng Tề Hầu cố tình muốn mang theo Ngô Củ, có thể đây là "thêm can đảm" trong truyền thuyết. Cha gặp con trai còn cần can đảm, Tề Hầu cũng coi như là người cổ đại đầu tiên.
Ngô Củ cùng Tề Hầu đi ra, chậm rãi hướng đến tiểu tẩm cung. Tề Hầu cười, nói:
"Nhị ca, ngươi không sẽ cười Cô chứ?"
Ngô Củ kỳ thực đã sớm cười qua. Tuy rằng Ngô Củ không có kinh nghiệm là cha, nhưng nhìn Tề Hầu như vậy, xác thực rất buồn cười. Ngô Củ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cung kính nói:
"Đương nhiên sẽ không, Quân thượng."
Tề Hầu vừa nghe, nở nụ cười, nói:
"Nhị ca a Nhị ca, ngươi vẫn là như vậy, nói dối mà mắt cũng không chớp một cái."
Ngô Củ liền ho nhẹ một tiếng.
Khả năng vừa rồi mình đáp quá nhanh, bởi vậy Tề Hầu không cảm giác được thành ý!
Tề Hầu chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn những bụi hoa. Từ sau khi ngày ấy Lâm Truy thành đổ mưa to, hoa trong hoa viên đều bị phá hư. Bất quá Ngô Củ đi ra ngoài làm việc không tới một tháng, hoa đã rực rỡ như vậy.
Tề Hầu đi từ từ, cảm thán một tiếng, nói:
"Cô... chưa bao giờ thật sự có cảm giác làm phụ thân, chưa từng có."
Đời này không có, đời trước càng không có. Trong mắt Tề Hầu, bất kể là Công tử Vô Khuy, hay là Công tử Chiêu đều là người thừa kế của hắn, mà cũng không có một loại cảm giác là con cái. Loại cảm giác đó rất mờ mịt.
Bởi vì trong mắt Tề Hầu, trước tiên là nước sau mới là nhà. Nếu không phải tiền tuyến truyền nhầm tin Công tử Chiêu qua đời, Tề Hầu vẫn không có cái cảm giác này.
Tề Hầu liền thở dài, nói:
"Bây giờ mới hiểu được, lần này còn cần cảm ơn Nhị ca."
Ngô Củ chắp tay nói:
"Quân thượng không cần khách khí, đây là việc nằm trong phận sự của Củ."
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Nhị ca muốn khen thưởng cái gì, cứ nói."
Ngô Củ suy nghĩ một chút, không có gì muốn. Dù sao nếu như nói tiền, e sợ Ngô Củ đã sớm là người giàu nhất Tề quốc. Nếu như nói quyền lực, thì chiếm giữ vị trí Đại Tư Nông, nhiều lần lập công lao, hẳn cũng xem như là quyền cao chức trọng. Đối với rượu ngon món ngon, người khác làm vẫn không có tốt bằng Ngô Củ tự mình làm. Mỹ thực đối với Ngô Củ mà nói, chỉ có thể tự mình mê hoặc chính mình. Còn lại... chỉ sợ cũng chính là sắc.
Nhưng Ngô Củ hiện tại đang ở giai đoạn mơ hồ. Dù sao đã từng mơ tới hai lần cùng Tề Hầu làm tình. Ngô Củ đã nghĩ.
Có lẽ mình không thích nữ nhân. Chẳng lẽ mở miệng nói muốn Tề Hầu ban thưởng cho mấy nam nhân, để kiểm tra xu hướng tình dục của mình sao?
Ngô Củ nghĩ, cảm thấy mình nghĩ quá xa, liền nói:
"Củ không có gì muốn, Quân thượng không cần khen thưởng."
Tề Hầu cười cười, nói:
"Vậy a? Cô biết một thứ, là hết thảy sĩ phu Tề quốc đều muốn có. Không biết Nhị ca có đồng ý hay không?"
Ngô Củ không biết hắn nói là thứ gì, liền nói:
"Củ thỉnh giáo Quân thượng."
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Tất nhiên là vị trí quốc tướng."
Hắn vừa nói xong, Ngô Củ có điểm mong lung. Tề Hầu nói:
"Thế nào? Nhị ca thích vị trí này không? Ngươi lần này lập công lớn, Cô phong ngươi là quốc tướng được chứ?"
Ngô Củ chỉ là sửng sốt phút chốc, lập tức cười nói:
"Quân thượng quá ưu ái. Củ thực không dám nhận. Quốc tướng hẳn là dành cho người có tài. Củ chỉ là người làm cơm xào rau, không thì chính là có vận may, cũng không tính là người có tài."
Tề Hầu không nghĩ tới có người từ chối vị trí quốc tướng. Hắn cười nhìn về phía Ngô Củ, nói:
"Việc này, Nhị ca chớ vội từ chối. Suy nghĩ thật kỹ, nếu chừng nào thay đổi liền đến thông báo Cô một tiếng."
Ngô Củ cung kính chắp tay nói:
"Tạ ơn ý tốt của Quân thượng."
Tề Hầu gật gật đầu, nhìn sắc trời một chút. Đã dùng qua bữa tối, ngày mùa hè trời tối muộn, nói rõ thời gian không còn sớm.
Tề Hầu liền cười nói:
"Không còn sớm, xem ra Nhị ca tối nay không có cách nào xuất cung trở về phủ. Hay là ở lại tiểu tẩm cung ngủ?"
Ngô Củ đôi mắt chuyển động.
Mặc dù mình không thể ra cung, nhưng ở trong cung cũng có phòng. Tử Thanh Yến Nga đều tại phòng chờ đợi mình. Tề Hầu sao giống có chứng mất trí nhớ, bắt mình đi tiểu tẩm cung!
Ngô Củ vừa muốn uyển chuyển từ chối, Tề Hầu nói:
"Ồ đúng rồi, Cô đã cho Tử Thanh về phủ Đại Tư Nông, còn Yến Nga... Hôm nay Hình Công hiếm thấy tới Lâm Truy thành, vốn nên bày buổi tiệc, thế nhưng Hình Công nói không muốn để cho Cô tiêu pha. Bởi vậy Cô liền để Yến Nga đi theo Hình Công tâm sự. Cho nên... Nhị ca vẫn là đi cùng Cô thôi."
Ngô Củ vừa nghe cảm giác chính mình vừa vặn bước một chân vào bẫy của Tề Hầu. Còn một cái chân bên ngoài, đang định rút ra. Kết quả Tề Hầu dùng sức lôi một cái...
Ngô Củ không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là yên lặng cùng Tề Hầu đi tiểu tẩm cung.
Hai người tiến vào tiểu tẩm điện, liền thấy chỗ ngồi đã bày đồ nhắm cùng rượu. Tề Hầu trước tiên ngồi xuống, Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là cùng ngồi xuống.
Tề Hầu cười híp mắt rót cho Ngô Củ một ly rượu, nói:
"Trước Cô bệnh nặng, nhờ có Nhị ca dốc lòng chăm sóc, ly này Cô kính Nhị ca."
Ngô Củ bưng ly rượu lên, nói:
"Trước Củ bị đâm trọng thương. Thời điểm đó cũng nhận được Quân thượng dốc lòng chăm sóc, một ly này phải là Củ kính Quân thượng mới đúng."
Tề Hầu gật đầu nói:
"Cũng phải, Cô cùng Nhị ca tuy hai mà một, mời."
Ngô Củ nghe hắn nói như vậy, rùng mình một cái.
Tề Hầu phảng phất sẽ không nói chuyện đứng đắn, vừa mở miệng liền nói buồn nôn như vậy!
Ngô Củ vội vàng đem rượu trong ly uống cạn.
Tề Hầu rót thêm một ly, nói:
"Chiêu Nhi bị địch bắt, Nhị ca đứng ra giúp đỡ, đi sứ Toại quốc. Một ly này, Cô kính Nhị ca."
Ngô Củ liền bưng ly lên, đem rượu uống cạn. Tề Hầu nhìn thấy hết rượu rồi, tiếp tục rót lần thứ ba, cười híp mắt nói:
"Nhị ca ra tay, người Sưu Man chấp nhận ký thỏa thuận mười năm. Đại Chu chiếm được một cơ hội tuyệt hảo để nghỉ ngơi lấy sức. Sau này Cô cũng báo cáo Thiên tử, cũng là một công lớn. Cô kính Nhị ca."
Tề Hầu liên tiếp mời ba ly, Ngô Củ liền uống ba ly. Ly uống rượu thời này cũng không nhỏ như ly uống rượu thời hiện đại. Mặc dù không phải rất lớn, thế nhưng đối với Ngô Củ uống vào ba ly, nhất thời có chút choáng váng, trong bụng cảm giác nóng lên.
Khí nóng từ bụng dâng lên đỉnh đầu rất nhanh. Tề Hầu lại rót rượu cho Ngô Củ. Ngô Củ lúc này có chút mông lung, trước tiên bưng ly rượu lên, cười nói:
"Quân thượng, còn kính?"
Tề Hầu thấy đối phương cười híp mắt, mặt ý cười nghiên nghiên, hai má ửng hồng, hoàn toàn không giống người đã ba mươi hai tuổi. Phảng phất chính là người trẻ tuổi, mặt đẹp như tranh vẽ, khí chất xuất trần, hình như là "tiên" hạ nhân gian.
Nụ cười kia khiến tim Tề Hầu đập "thình thịch" mãnh liệt. Hắn cười nói:
"Nếu như muốn chúc rượu lại thì cứ nói."
Tề Hầu xác định Ngô Củ lúc này đã có chút say rồi. Bởi vì Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Củ biết... Quân thượng là muốn Củ quá chén."
Tề Hầu cười híp mắt, nhíu mày nói:
"Ồ? Nhị ca làm sao biết? Cô đem Nhị ca quá chén, cũng không có chỗ tốt gì, còn phải thu dọn một con quỷ say."
"Ha ha"
Ngô Củ cười nhẹ một tiếng. Tay áo bào vẫy một cái, suýt nữa đem cái ly không ném đi. Vẫn là Tề Hầu tay mắt lanh lẹ, một phát bắt được cái ly đồng thau thả ở bên cạnh.
Ngô Củ híp mắt, ngón trỏ thon dài chỉ Tề Hầu, uống rượu tiếng nói có chút khàn khàn, nói:
"Bởi vì quân thượng chỉ có thừa dịp Củ uống say mới có can đảm."
Ngô Củ nói xong, Tề Hầu giả vờ ngây ngốc nói:
"Can đảm cái gì?"
Ngô Củ chưa nói xong, chỉ là giơ tay lên điểm điểm môi mình, cười một tiếng.
Tề Hầu nhìn chằm chằm Ngô Củ, ánh mắt đột nhiên chìm xuống, cười nhẹ một tiếng, nói:
"Không có can đảm chính là Nhị ca thôi? Lẽ nào Nhị ca không thích Cô?"
Tề Hầu hỏi như vậy, Ngô Củ yên lặng một hồi. Tề Hầu còn tưởng rằng đã hỏi tới điểm mấu chốt, liền vội vàng đi tới, ngồi ở bên cạnh Ngô Củ. Hắn dùng giọng ôn nhu bắt dỗ dành "con ma men".
"Nhị ca thích Cô không?"
Ngô Củ vào lúc này ngẩng đầu lên, kiên quyết lắc lắc đầu, nói:
"Không thích."
Tề Hầu còn chưa kịp nói chuyện, Ngô Củ đã nắm tay áo Tề Hầu đặt lên khuôn mặt ửng hồng. Tề Hầu thấy, tim đập nhanh hơn.
"Hắt xì"
Kết quả Ngô Củ hắt xì, rất phóng khoáng dùng tay áo Tề Hầu xoa xoa mũi của chính mình, sau đó bỏ qua, đồng thời hướng bên cạnh nằm nhoài lên bàn.
"Không thích... Ngươi tính khí quá kém. Ta yêu thích ôn nhu, như chim nhỏ nép vào lòng người. HunhHn Nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ... Ngươi ngũ đại tam thô, còn là vua, hơn nữa một sọt vợ con..."
Tề Hầu vừa nghe, quả thực chính là tự tìm nhục nhã, nhất thời bị quở trách đến trán gân xanh đều nhảy lên. Hắn vội vàng nói:
"Được được được, không thích. Nhị ca uống say, Cô dìu ngươi đi nghỉ ngơi được chứ?"
Ngô Củ biết nghe lời phải, cũng không có từ chối. Bởi vì bản thân buồn ngủ, vừa quở trách vừa nằm nhoài trên bàn muốn ngủ.
Tề Hầu đỡ Ngô Củ đứng lên. Ngô Củ phảng phất như bị rút hết xương cốt, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào Tề Hầu, căn bản không nhúc nhích. Cuối cùng Tề Hầu trực tiếp đem người ôm ngang lên, lúc này mới đi vào bên trong, đem đặt ở trên giường.
Ngô Củ nằm ở trên giường, đàng hoàng nhắm mắt lại, tựa hồ muốn ngủ. Tề Hầu còn tưởng rằng mình ngày hôm nay có thể dụ đối phương nói ra cái gì. Dù sao Tề Hầu hoàn toàn tin tưởng vào mị lực của bản thân. Hắn cũng coi như là tuấn mỹ, hơn nữa thân hình cao lớn, quyền cao chức trọng. Mỗi phương diện không nói tốt nhất cũng là vạn người chọn một. Tề Hầu cũng không tin mình tỉ mỉ chu đáo, mà đối phương không có cảm nhận được.
Thế nhưng Tề Hầu cảm giác mình thực sự là tự tìm nhục nhã, xác thực cả nghĩ quá rồi...
Tề Hầu cầm lấy chăn, chuẩn bị đắp cho Ngô Củ. Chăn mới vừa che lên, kết quả Ngô Củ đột nhiên mở mắt ra, phảng phất bị mộng du. Tề Hầu bị dọa sợ buông tay, chăn mỏng thuận giường liền trượt xuống dưới.
Cùng lúc đó Ngô Củ bật ngồi dậy, đột nhiên kềm cổ tay Tề Hầu. Tề Hầu vừa nhìn đã biết Ngô Củ muốn mượn rượu làm càn. Về sau cũng không dám cho Ngô Củ uống rượu.
Quả nhiên khi say lực Ngô Củ lớn đến mức kinh người, đã đem Tề Hầu đè trên giường, sau đó lại muốn trèo lên người Tề Hầu. Tề Hầu một trận kinh ngạc, khiếp sợ ngã trên giường, ngẩng đầu nhìn Ngô Củ ở trên cao nhìn xuống.
Ngô Củ cười híp mắt. Quan màu trắng chụp tóc bị lỏng ra, rơi trên giường, mái tóc màu đen trực tiếp tán xuống. Tóc rối tung trên xiêm y màu trắng. Hơn nữa Ngô Củ uống rượu, hai gò má trắng nõn hiện ra ửng đỏ, thoạt nhìn thực sự là cảnh đẹp vô hạn.
Cổ họng Tề Hầu khô khốc, ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:
"Nhị ca, Cô cũng không muốn cùng con ma men đùa giỡn, nhanh đi ngủ."
Ngô Củ lại như không nghe thấy, chậm rãi cúi đầu. Dưới ánh mắt sững sờ của Tề Hầu, Ngô Củ cúi xuống ôn nhu hôn nhẹ lên môi Tề Hầu một cái, rồi lập tức cười ra tiếng.
"Ha ha"
Giọng cười khàn khàn, Ngô Củ nắm cằm Tề Hầu, híp mắt nói:
"Không sao, ta tuy rằng không có kinh nghiệm gì, bất quá... ta sẽ nhẹ nhàng."
Tề Hầu một trận buồn bực, căn bản không có nghe rõ, mạch não theo không kịp người say rượu Ngô Củ, nói:
"Cái gì?"
(Lời tác giả muốn nói thay bé Củ: Tiên hạ thủ vi cường!
Tề Hầu rõ ràng: ngốc.)