Ngô Củ ngồi ở chỗ ngồi, chẳng biết vì sao, Thiệu Hốt đột nhiên chạy tới, nhất định phải cùng Ngô Củ uống rượu. Ngô Củ sợ nhất uống rượu. Tuy rằng không phải không thích uống rượu, rượu ngọt Ngô Củ cũng thích, thế nhưng uống rượu nhiều dễ dàng mượn rượu làm càn, sợ là hỏng việc.
Thiệu Hốt chỉ uống rượu một mình, không nói lời nào. Trước tiên uống vào ba ly lớn, sau đó liền rót tiếp ba ly lớn. Sáu ly vào bụng, uống quá mau, hơn nữa trước đó cũng uống không ít, trong nháy mắt liền say rồi.
Thiệu Hốt uống say, nằm nhoài trên bàn, miệng lẩm bẩm. Ngô Củ không biết hắn nói cái gì, chỉ là nghe Thiệu Hốt nói liên miên cằn nhằn, nói cái gì răng, cái gì rụng răng, nghe cũng không hiểu.
Ngô Củ thấy hắn uống say, cũng muốn về sớm. Dù sao yến tiệc chỉ là uống rượu cũng chán, liền mượn cớ đỡ Thiệu Hốt đi ra.
Tề Hầu vừa ngẩng đầu, liền thấy Ngô Củ đỡ Thiệu Hốt. Thiệu Hốt dĩ nhiên nằm nhoài trên vai Ngô Củ, một bộ dáng ỷ lại. Tề Hầu biết Thiệu Hốt trước đây đối với Ngô Củ có chút tâm tư, nhất thời trong lòng vang lên chuông cảnh báo, cũng muốn tìm cớ đi.
Ngô Củ đỡ Thiệu Hốt đi ra ngoài, đi chưa được bao xa, kết quả là gặp người quen. Là sứ thần Sở quốc Hùng Tử Nguyên.
Không chỉ là Hùng Tử Nguyên, còn có Đào Hoa phu nhân. Đào Hoa phu nhân bởi vì là phu nhân của Trung lang tướng, còn là nghĩa nữ của Tề Hầu, bởi vậy cũng tới tham gia tiệc rượu. Bất quá thời gian đã trễ, Hổ Tử liền để cung nữ đỡ phu nhân đi về trước.
Hùng Tử Nguyên thấy Đào Hoa phu nhân một mình, liền đuổi theo. Khi Đào Hoa phu nhân đến một chỗ hẻo lánh liền bị chặn lại. Cung nữ bên cạnh cũng không có cách nào ngăn cản hắn, sốt ruột muốn chết.
Ngô Củ cùng Thiệu Hốt đi tới, liền thấy Hùng Tử Nguyên không có sợ hãi cười nói:
"Tiểu nương tử dung mạo thật xinh đẹp, cùng ta về Sở quốc đi, thế nào?"
Cung nữ vội vàng ngăn cản hắn, nói:
"Sứ thần Sở quốc, đây là phu nhân Trung lang tướng Tề quốc, mong sứ thần Sở quốc chớ vô lễ..."
Cung nữ vừa nói, lại kêu một tiếng.
"A!"
Nàng bị Hùng Tử Nguyên đẩy ra, ngã trên đất không bò dậy nổi. Hùng Tử Nguyên uống rượu, lực tay cũng lớn, đánh người còn mắng.
"Cút ngay, có phần của ngươi nói chuyện sao?!"
Ngô Củ thấy Hùng Tử Nguyên vô cùng hung hăng. Hơn nữa Đào Hoa phu nhân đã là phu nhân của Hổ Tử, mà Hùng Tử Nguyên lại vô lễ như thế. Ngô Củ muốn quản chuyện này, thế nhưng không tiện đem quan hệ Tề quốc cùng Sở quốc làm cho cứng ngắc, để tránh khỏi người có tâm tư bắt được cái chuôi.
Thiệu Hốt nghe Đào Hoa phu nhân kêu cứu, cùng tiếng cung nữ ngăn cản, lúc ẩn lúc hiện có chút tỉnh táo, nói:
"Chuyện gì xảy ra?"
Ngô Củ liếc mắt nhìn Thiệu Hốt, cười nhẹ một tiếng, nói:
"Thiệu sư phó, ngươi chơi trùm bao vải chưa?"
Thiệu Hốt kỳ quái nói:
"Cái gì, bao vải? Nơi nào có bao vải?"
Ngô Củ nói:
"Đúng, không có bao vải, chỉ có thể thay thế."
Ngô Củ nói, chợt bắt đầu cởi áo ngoài. Thiệu Hốt vừa thấy, nhất thời hai gò má hồng. Đừng thấy Thiệu Hốt là người tập võ, công phu không tồi, thế nhưng hắn da dẻ rất trắng, hơn nữa da mặt mỏng. Ngô Củ cởi xiêm y, Thiệu Hốt vốn uống có mấy phần say, nhanh chóng che con mắt của chính mình, nói:
"Ngài... ngài... ngài làm cái gì vậy? Thiệu Hốt xác thực... Trước đây xác thực có mấy phần tâm tư không tốt, thế nhưng bây giờ vạn vạn không có, nhất định không có..."
Ngô Củ nghe hắn nói, một mặt kỳ quái nói:
"Thiệu sư phó làm sao vậy?"
Thì ra Ngô Củ cởi ngoại bào là muốn cho Thiệu Hốt cầm áo thay bao vải, từ phía sau bịt đầu Hùng Tử Nguyên, miễn cho Hùng Tử Nguyên nhìn thấy mặt của bọn họ.
Thiệu Hốt vừa nghe, nhất thời yên lòng, vỗ vỗ lồng ngực của mình, tiếp nhận áo, nói:
"Ngài chờ xem."
Ngô Củ thấy hắn nói chuyện có chút đơ lưỡi, liền nói:
"Thiệu sư phó, ngươi say không nhẹ, sứ thần Sở quốc cũng có võ nghệ, ngươi được không?"
Thiệu Hốt nói:
"Chờ coi... hắn là mèo quào. Cho hắn biết Thiệu gia là càng uống càng có lực!"
Hắn nói, cầm áo Ngô Củ nhanh chóng đi tới. Hùng Tử Nguyên còn muốn đùa giỡn Đào Hoa phu nhân, kết quả đột nhiên trước mắt tối đen.
"Phạch!"
Có thứ gì bó mặt hắn.
"Xoẹt xoẹt xoẹt!"
Quấn quanh cổ ba vòng cột lại, suýt nữa đem Hùng Tử Nguyên siết chết. Hùng Tử Nguyên còn muốn lớn tiếng kêu lên. Thiệu Hốt ra tay quả nhiên có lực.
"Rắc."
Nghe được âm thanh mí mắt Ngô Củ giật lên.
Thiệu Hốt vừa ra tay tháo cằm Hùng Tử Nguyên!
Hùng Tử Nguyên nhất thời chỉ có thể chảy nước miếng, cũng nói không ra lời.
Thiệu Hốt trói người, vừa định thở phào, lòng nói sảng khoái, bất quá còn chưa có lên tiếng, liền bị Ngô Củ che miệng lại. Hắn sợ hết hồn, Ngô Củ chỉ chỉ Hùng Tử Nguyên, ra hiệu hắn đừng nói chuyện.
Bên kia Đào Hoa phu nhân và cung nữ đều có chút chấn kinh, khiếp sợ nhìn tình cảnh này. Ngô Củ ra hiệu cho các nàng đừng nói chuyện, sau đó phất phất tay bảo các nàng đi mau. Cung nữ nhanh chóng nâng Đào Hoa phu nhân, không dám làm trái, vội vã liền đi.
Ngô Củ hướng Thiệu Hốt vung tay, sau đó lén lút nói thầm hai câu. Thiệu Hốt không hề có một tiếng động cười lên. Ngô Củ liền đem đai lưng của chính mình cởi xuống đưa cho Thiệu Hốt. Thiệu Hốt đem tay Hùng Tử Nguyên trói lại ở sau lưng, sau đó ném một đầu dây lên cành cây, kéo một cái.
Hùng Tử Nguyên không có cách nào lên tiếng, trong cổ họng phát ra âm thanh kỳ quái, bị Thiệu Hốt dùng dây lưng của Ngô Củ treo ở trên cây.
"Vèo!" một tiếng liền "thăng thiên".
Hai người đem Hùng Tử Nguyên treo ở trên cây. Thiệu Hốt bởi vì mới vừa nghe Đông Quách Nha nói trong lòng có người mình thích, chẳng biết vì sao không thoải mái, vì vậy dùng sức đánh Hùng Tử Nguyên hai quyền, tất cả đều đánh vào trên mặt.
Ngô Củ sợ hắn đánh chết người, nhanh chóng ngăn cản hắn, dùng sức phất tay. Hai người từ đầu đến cuối đều không nói chuyện lớn tiếng, Hùng Tử Nguyên bị che mặt, căn bản không biết là ai làm. Cuối cùng Thiệu Hốt một quyền liền đem Hùng Tử Nguyên đánh ngất đi.
Bởi vì xiêm y Ngô Củ không phải loại phổ thông, chờ Thiệu Hốt đánh Hùng Tử Nguyên hôn mê, bọn họ liền tháo gỡ ngoại bào ra. Dây lưng cũng không là món hàng đắt tiền gì, chỉ là cái khóa trên dây lưng có chút đặc biệt, Ngô Củ cũng lấy lại để tránh khỏi bị người phát hiện là mình làm. Nhìn ngoại bào dính nước miếng Hùng Tử Nguyên, Ngô Củ thực sự buồn nôn.
Thiệu Hốt biết Ngô Củ có tính ưa sạch sẽ, nói:
"Không sao."
Hắn nói, đem ngoại bào cùng dây lưng cởi xuống, đưa cho Ngô Củ, nói:
"Trời lạnh, ngài mặc của ta."
Hai người "chơi" xong, liền mỗi người đi một ngả. Thiệu Hốt tự mình xuất cung, đương nhiên còn phải đi tiêu hủy vật chứng, chính là xiêm y bị dính nước miếng Hùng Tử Nguyên. Ngô Củ là đi trở về phòng mình ở trong cung. Mà Hùng Tử Nguyên ngất xỉu bị Thiệu Hốt treo trên nhánh cây tại một chỗ hẻo lánh, phỏng chừng đến sáng ngày mai mới có thể bị người phát hiện.
Ngô Củ mặc ngoại bào của Thiệu Hốt, buộc dây lưng của Thiệu Hốt, tâm tình sảng khoái đi trở về. Đi một đoạn, Ngô Củ lại đột nhiên nghe có tiếng bước chân xa xa đi tới. Là đặc sứ Sở quốc Bảo Thân.
Ngô Củ mới vừa làm chuyện xấu, có chút chột dạ. Bảo Thân không có phát hiện, còn hỏi có thấy sứ thần Tử Nguyên hay không. Ngô Củ cười híp mắt, mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh, nói:
"Chưa từng nhìn thấy, thật không thể giúp gì."
Bảo Thân liền vội vàng nói:
"Không sao cả."
Ông ta nói, trên mặt có một phần chần chờ, lập tức thấp giọng nói:
"Đại Tư Nông... mặt sau vai phải của ngài có vết sẹo hình trăng lưỡi liềm hay không?"
Ngô Củ vừa nghe có chút kỳ quái, nhíu nhíu mày. Không biết Bảo Thân hỏi cái này làm gì. Bất quá nói thật, Ngô Củ cũng không chú ý, hơn nữa cũng không đau không ngứa.
Ngô Củ kỳ quái nhìn Bảo Thân. Bảo Thân cũng cảm thấy thất lễ, thế nhưng nhất định muốn hỏi. Vừa lúc đó, thình lình nghe có tiếng bước chân. Một người thân hình cao lớn mặc hướng bào màu đen, dĩ nhiên là Tề Hầu.
Tề Hầu cười híp mắt đi tới, nói:
"Đặc sứ Sở quốc cùng Nhị ca ở đây sao? Vậy mà Cô đi tìm. Hai vị nói cái gì vậy?"
Bảo Thân liền vội vàng nói:
"Không có gì, ngoài thần tửu lượng không tốt, phải về dịch quán, vậy xin cáo từ trước."
Bảo Thân tựa hồ sợ sệt Tề Hầu, vội vội vàng vàng liền đi. Ngô Củ lòng tràn đầy kỳ quái liếc mắt nhìn bóng lưng Bảo Thân, cảm thấy Bảo Thân có điểm kỳ quái.
Thời điểm Ngô Củ quay đầu nhìn Bảo Thân, Tề Hầu đột nhiên đưa tay qua, nhẹ nhàng vỗ ngoại bào trên người Ngô Củ, híp mắt cười nói:
"Ý? Nhị ca vừa rồi ở buổi tiệc rõ ràng mặc chính là màu trắng, làm sao lúc này biến thành xanh nhạt?"
Ngô Củ cúi đầu nhìn, lúc này mới nhớ tới xiêm y là của Thiệu Hốt, dây lưng cũng vậy...
Tề Hầu tất nhiên biết là áo của Thiệu Hốt. Nhị ca nhà hắn mặc xiêm y nam tử khác, trong lòng Tề Hầu dấm chua lật mấy vại. Hắn đưa tay kéo một cái, dọa Ngô Củ giật mình. Tề Hầu đem ngoại bào của Ngô Củ nhanh chóng lột xuống, sau đó đem hướng bào màu đen khoác lên trên người Ngô Củ. Ngô Củ càng là sợ hết hồn.
Đây chính là hướng bào của quốc quân đó!
Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Quân thượng, chuyện này..."
Tề Hầu lập tức ngăn lại động tác muốn cởi hướng bào, một mặt muộn tao cau mày, trầm thấp nói:
"Không được cởi ra, mặc của Cô, không cho mặc của người khác."
Ngô Củ khoác trên người hướng bào của Tề Hầu, cảm giác áp lực rất lớn. Thế nhưng Tề Hầu không cho cởi ra, không chỉ không cho cởi, hơn nữa còn duỗi tay tới thắt lưng. Hắn nhìn dây lưng Ngô Củ phi thường không vừa mắt.
Ngô Củ tóm chặt lấy dây lưng, nói:
"Quân thượng, trở về lại... lại..."
Nói tới chỗ này có chút nói lắp, bởi vì không biết nói thế nào mới chính xác. Ngô Củ luôn cảm thấy nói ra khỏi miệng rất kỳ quái. Tề Hầu ngược lại nở nụ cười, tiến đến bên tai Ngô Củ, thấp giọng nói:
"Được a, trở về lại cởi cũng được."
Ngô Củ lúc này trên mặt rất không tự nhiên. Tề Hầu ôm người, nói:
"Đi thôi, Nhị ca cũng mệt mỏi, nên sớm nghỉ ngơi. Hai ngày nữa còn phải đi săn cùng sứ thần Sở quốc, sẽ khá bận rộn."
Ngô Củ gật gật đầu, cùng Tề Hầu đi trở về. Vốn định phải về phòng của mình, thế nhưng Tề Hầu không buông tay, cười nói:
"Nhị ca hôm nay uống rượu, cần đến ngủ cùng Cô."
Ngô Củ rất kỳ quái.
Tại sao mình uống rượu liền phải ngủ cùng Tề Hầu?
Tề Hầu thấy Ngô Củ một mặt ngờ vực, liền cười nói:
"Bởi vì Nhị ca uống rượu xong vô cùng nhiệt tình, Cô sợ chiếm tiện nghi người khác."
Tề Hầu vừa nói như thế, Ngô Củ lúc này nghĩ tới.
Mình say có tật xấu, nhưng mình ngày hôm nay thật không có uống say a!
Hai người đi hướng tiểu tẩm cung. Rất nhanh liền đến tẩm cung. Tự nhân chuẩn bị thùng nước nóng, y phục, hầu hạ bọn họ tắm rửa.
Lúc này có tự nhân đến tìm Tề Hầu, tựa hồ có chút việc. Tề Hầu liền đi ra ngoài một chốc. Ngô Củ nhanh chóng tranh thủ thời gian tắm rửa thật vội vàng, mặc áo lót chỉnh tề chui vào ổ chăn.
Tề Hầu vốn muốn cùng Ngô Củ tắm uyên ương, bồi dưỡng một chút tình cảm. Dù sao bọn họ mặc dù đã bắt đầu giao du, nhưng căn bản chưa có biến hóa gì. Điều này làm cho Tề Hầu tương đối khổ não.
Tề Hầu có tâm tư như thế, kết quả không nghĩ tới lâm thời có chút việc nhỏ, liền đi ra ngoài một chuyến, thời điểm trở lại Ngô Củ đã tắm rửa xong xuôi, còn lên giường đem mình cuộn lại chặt chẽ, chỉ lộ ra một cái đầu, cái gì cũng không nhìn thấy rồi.
Tề Hầu có chút cảm thán.
Nhị ca rõ ràng thích sạch sẽ, kết quả động tác nhanh như vậy!
Hại hắn đánh mất cơ hội tốt.
Tề Hầu chỉ có thể vừa cảm thán, vừa mở ra xiêm y của chính mình, sau đó ung dung ném qua một bên, bước vào thùng tắm.
Tề Hầu không để cho người hầu hạ, tự nhân cung nữ đều đi ra ngoài, bên trong chỉ còn lại Ngô Củ cùng Tề Hầu. Ngô Củ nghe tiếng nước "ào ào ào", tim đập có chút nhanh. Dù sao cũng là cùng một chỗ, hơn nữa Tề Hầu còn đang tắm, Ngô Củ liền xoay nằm nghiêng, lưng hướng về phía Tề Hầu, mặt hướng về phía tường.
Bất quá bên tai vẫn nghe tiếng nước ào ào ào, Ngô Củ trong lòng có chút hiếu kỳ. Nhớ tới lần trước đã thấy qua, Tề Hầu cơ bắp đặc biệt rõ ràng. Ngô Củ cũng không rõ Tề Hầu ăn nhiều như vậy, một lần ăn năm mươi cái bánh bao. Mặc dù là bánh bao nhỏ, thế nhưng sao có thể ăn nhiều như vậy. Người bình thường không thể một hơi ăn hết năm mươi cái bánh bao. Quả thực có thể so sánh với sức một con trâu. Hơn nữa hắn lúc thường bận bịu chính vụ, cũng không thường luyện tập võ, làm sao thể hình đẹp như vậy?
Ngô Củ hiếu kỳ nghe tiếng nước, lén lút quay đầu lại liếc mắt nhìn. Tề Hầu chính là đang tắm, mái tóc dài màu đen xõa xuống. Tóc Tề Hầu màu đen tuyền, cũng không bị cháy vàng, cũng không như tóc Ngô Củ có chút thiên về màu nâu. Tóc Tề Hầu đen triệt để, hơn nữa bóng mượt, dưới ánh đèn lờ mờ, hiện ra vừa đen vừa thẳng. Đặc biệt khi cúi xuống, thuận theo vai rộng tóc tiến vào trong nước nóng bốc lên sương mù lượn lờ.
Ngô Củ liếc mắt nhìn, lại nhìn lần thứ hai, sau đó liền nhìn lần thứ ba, còn hướng trong thùng xem, muốn nhìn một chút cơ bắp kia. Kết quả là nghe tiếng cười "ha ha", Ngô Củ nhất thời sợ hết hồn, giương mắt nhìn. Vì động tác của chính mình là lén lút nhìn biến thành kéo cổ xem, bởi vậy liền bị Tề Hầu phát hiện HunhHn.
Tề Hầu ngồi ở trong thùng nước tắm, híp mắt cười nói:
"Nhị ca, nhìn cái gì chứ?"
Ngô Củ vội vã hoàn hồn, nói:
"Không có gì..."
Tề Hầu cười nói:
"Có xem rõ?"
Hắn nói, liền đứng lên. Thùng tắm tuy rằng to, thoạt nhìn vô cùng xa xỉ, thế nhưng Tề Hầu vóc người rất cao to. Hắn vừa đứng lên, nước tứ tán bắn ra đầy đất. Phút chốc Ngô Củ "hoảng sợ" nhắm mắt lại. Dù sao thùng tắm quá lùn, căn bản không che được Tề Hầu.
Mà Tề Hầu một mặt đùa giỡn lưu manh, còn tự nhiên đứng lên. Mái tóc màu đen buông xuống, nửa che nửa hở càng gia tăng mấy phần gợi cảm, còn không bằng không che không giấu.
Ngô Củ trong lòng nhất thời nhảy vụt đến mấy lần, nghĩ thầm.
"Gợi cảm" cái quỷ gì? Rõ ràng Tề Hầu là tên to con sức ăn như trâu!
Thế nhưng Ngô Củ không thể không thừa nhận, Tề Hầu xác thực rất "gợi cảm". Tuy rằng thân hình cường tráng cao lớn, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ, đặc biệt là tóc đen tán xuống che chặn bớt góc cạnh của khuôn mặt rất có tính lừa tình. Ngô Củ nhìn tim đập nhanh hơn.
Tề Hầu bình thản, còn cười nói:
"Lúc này thấy rõ chưa?"
Ngô Củ bội phục hắn không biết xấu hổ, nhanh chóng xoay người.
Mắt không thấy tâm không phiền!
Tề Hầu chỉ là nở nụ cười, ung dung bắt đầu lau khô mình, khoác lên áo lót đi ra, cũng tới giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tóc Tề Hầu còn ướt, ngồi dựa vào giường, rất nhanh có tự nhân, cung nữ tiến vào thu dọn đồ đạc. Tề Hầu thấy được ngoại bào và dây lưng của Thiệu Hốt để một bên, trực tiếp nói:
"Kiện xiêm y cùng dây lưng kia đều cầm đi đốt."
Ngô Củ còn đang giả bộ ngủ, kết quả là nghe đến Tề Hầu nói, nhất thời mí mắt giật lên.
Thiệu Hốt có lòng tốt cho mượn xiêm y, kết quả bị Tề Hầu đốt, vậy sao trả về?
Ngô Củ mới vừa muốn ngăn cản, Tề Hầu đã phái cung nhân đi ra ngoài. Hơn nữa hắn nghiêng người, cánh tay ôm Ngô Củ, làm bộ một mặt "oan ức" nói:
"Nhị ca tốt, ngươi mặc xiêm y của nam nhân khác, Cô không vui."
Mí mắt Ngô Củ lại giật lên. Tề Hầu tóc tai lòa xòa, giả bộ đáng thương. Dáng vẻ ủy khuất thật hiền lành hơn lúc thường tóc vấn lên nhiều lắm. Cư nhiên còn có mấy phần đẹp mắt, làm hại Ngô Củ rất muốn đưa tay nắm cằm Tề Hầu.
Quả nhiên Ngô Củ cũng đã làm như vậy. Nắm xong lại hối hận, sao giống như là ác bá đùa giỡn thiếu nữ nhà lành.
Tề Hầu cũng là sững sờ, lập tức nhíu mày nói:
"Nhị ca, đây là đang trêu chọc Cô?"
Ngô Củ nhanh chóng thu tay về, ho khan một tiếng, nói:
"Quân thượng, ngài hiểu lầm."
Ngô Củ sợ Tề Hầu liền bộc phát bộ dạng tổng tài bá đạo, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đem chuyện mới giáo huấn Hùng Tử Nguyên nói cho Tề Hầu.
Hùng Tử Nguyên công nhiên ngăn chặn Đào Hoa phu nhân đùa giỡn. Lúc đó chỉ có Đào Hoa phu nhân và một cung nữ, Hùng Tử Nguyên còn ra tay đánh cung nữ. Ngô Củ làm sao có khả năng không quản chuyện này. May là Thiệu Hốt ở đó, tuy rằng hắn uống say, thế nhưng công phu cũng không tệ.
Tề Hầu nghe Ngô Củ nói đem Hùng Tử Nguyên trùm đầu đánh một trận tơi bời, sau đó còn treo ở trên cây, không nhịn được cười.
Ngô Củ nói đến "thành tích" của mình, mặt mày đều nhiễm ý cười, cười híp mắt nói:
"Hùng Tử Nguyên tìm nơi hẻo lánh ức hiếp người khác, Củ liền đem hắn ném ở nơi hẻo lánh, phỏng chừng cũng phải ở trên cây một đêm, sáng mai mới có cung nhân phát hiện. Để cho hắn làm việc không tốt, cũng nên nếm chút khổ sở."
Tề Hầu cười cười, đưa tay vuốt sống mũi Ngô Củ, nói:
"Đúng là Nhị ca chủ ý (xấu) nhiều, dùng mãi không hết."
Tề Hầu nói không sai, Ngô Củ chủ ý (xấu) rất nhiều. Dĩ nhiên đối với thời đại Xuân Thu này, con người còn thuần khiết mà nói, ý xấu chỉ dùng nhiều trên người như Tề Hầu... trên người hung hăng...
Ngô Củ còn đang "đắc chí", Tề Hầu lại bĩu môi làm một mặt oan ức nói:
"Nhị ca đem xiêm y của chính mình cho Thiệu Hốt?"
Ngô Củ cảm giác Tề Hầu bắt lộn trọng điểm. Bởi vì Thiệu Hốt xuất cung, liền đem xiêm y Ngô Củ dính đầy nước miếng Hùng Tử Nguyên đi tiêu hủy.
Cái gì gọi là xiêm y của chính mình cho Thiệu Hốt, cái này là thay đổi ý nghĩa!
Tề Hầu còn nói:
"Nhị ca, Cô ghen. Nhị ca cũng không cho Cô xiêm y của ngươi."
Tại sao muốn cho xiêm y? Rất kỳ quái!
Tề Hầu nói, tay liền đi víu xiêm y Ngô Củ. Ngô Củ nhất thời hơi co lại, nói:
"Làm cái gì?"
Tề Hầu cười nói:
"Không làm cái gì. Nhị ca cho Thiệu Hốt một cái ngoại bào, vậy Cô liền muốn áo lót của Nhị ca, như vậy quan hệ của Cô cùng Nhị ca so với Thiệu Hốt cùng Nhị ca thân cận hơn."
Ngô Củ bị lý luận của hắn làm chấn kinh rồi.
Đây là lô-gic cái quái gì? Lấy áo lót của mình, vậy mình mặc cái gì a? Tề Hầu điên tới thật là muốn đòi mạng!
Ngô Củ hoài nghi Tề Hầu có phải là uống say mượn rượu làm càn. Ngô Củ đầy mặt đỏ chót, dùng sức lôi vạt áo của chính mình, nói:
"Quân thượng, chớ đùa giỡn Củ."
Tề Hầu nhíu mày, nói:
"Không có đùa giỡn. Nhị ca nói đi, tự mình cởi ra cho Cô, hay là để Cô động thủ cởi ra?"
Ngô Củ nhất thời đầu muốn nổ tung, mí mắt giật kinh hoàng nhìn Tề Hầu. Tề Hầu hôm nay nhất định muốn áo lót Ngô Củ, không lấy không được. Ngô Củ nói:
"Vậy Củ mặc cái gì? Hay là... hay là ngày mai lại cho Quân thượng?"
Tề Hầu cười híp mắt lắc đầu, nói:
"Không được, vạn nhất Nhị ca ngày mai đổi ý. Với lại, Nhị ca mặc xiêm y nam nhân khác, còn đem xiêm y của chính mình đưa cho người ta. Cô đã rất khó chịu, nhất định phải cảnh cáo Nhị ca, miễn cho Nhị ca lần sau lại làm như thế, vậy Cô chẳng phải là ghen chết rồi sao?"
Ngô Củ càng tê cả da đầu, mí mắt đã không thể khống chế. Tề Hầu liền hiểu ý nói:
"Như vậy đi, Nhị ca cởi ra, Cô áo lót sạch cho ngươi."
Ngô Củ thật không biết Tề Hầu tại sao chấp nhất như thế.
Hơn nữa cũng đã mặc qua, cũng không sạch sẽ. Đây không phải là... không phải là rất biến thái sao!?
Ngô Củ không ngăn nổi Tề Hầu da mặt dày chơi xấu. Không thể làm gì khác hơn là nói Tề Hầu lấy áo lót khác, sau đó Ngô Củ cắn răng một cái, tự mình cởi áo lót ném qua một bên, sau đó đem áo lót Tề Hầu tròng vào.
Tròng áo lót của Tề Hầu, vừa nhìn đã thấy quá dài. Bởi vì Tề Hầu vai rộng, tay dài, căn bản là mặc không vừa. Ngô Củ sau khi mặc vào, cảm giác dây lưng có thể quấn quanh eo hai vòng, trong đầu khó giải thích được hiện ra dòng chữ "áo sơmi bạn trai", nhất thời muốn cho mình một cái tát mạnh...
Tề Hầu nhìn Ngô Củ thay áo, còn giúp đem tóc vén lên đặt ở bên ngoài, đột nhiên nói:
"Nhị ca, ngươi nơi này có cái vết sẹo hình dạng như trăng lưỡi liềm, thời điểm nào có?"
Ngô Củ nghe Tề Hầu nói có chút không hiểu ra sao. Tề Hầu nói, còn điểm điểm chỗ sau vai Ngô Củ. Ngô Củ phút chốc có chút sững sờ, chợt nhớ tới trước đó Bảo Thân hỏi mình mặt sau vai có phải là có vết sẹo hình trăng lưỡi liềm.
Ngô Củ cũng không thấy sau vai, dĩ nhiên là không có chú ý phía sau lưng có thứ gì. Đời trước hẳn là không có, dù sao nhìn gương rất rõ ràng, thế nhưng đời này cũng không biết. Bởi vì tuy rằng trong cung có gương đồng rất tinh xảo, thế nhưng chiếu cũng không phải quá rõ ràng.
Bởi vì Tề Hầu táy máy tay chân, Ngô Củ cũng không dám nghiền ngẫm, vội vàng đem xiêm y buộc chặt.
Tề Hầu rốt cục lấy được áo lót Ngô Củ, một mặt thỏa mãn, cười híp mắt phảng phất như "biến thái", trong mắt đều là "nham hiểm" cùng đắc ý. Hắn tỉ mỉ đem áo lót xếp lại, để ở một bên, lúc này mới thỏa mãn nói:
"Nhị ca ngoan, hôm nay đã trễ, Nhị ca cũng mệt mỏi, nhanh nghỉ ngơi thôi."
Ngô Củ đã sớm muốn nghỉ ngơi, là Tề Hầu nhất định phải lấy áo lót. Hai người náo loạn một trận, cuối cùng vẫn là Ngô Củ thỏa hiệp.
Ngô Củ vội vàng đem áo lót che kín một ít, cảm giác gió luồn vào vèo vèo. Nằm xuống nhắm mắt lại, đem chăn kéo chặt một ít. Tề Hầu cũng nằm bên cạnh, tâm tình vô cùng tốt. Thời điểm nhắm mắt lại, đôi môi mỏng còn cong lên, bộ dạng mỉm cười.
Bởi vì uống rượu, thời tiết cuối mùa thu, bên cạnh còn có cái túi sưởi, Ngô Củ rất nhanh liền ngủ, còn chui vào trong lòng Tề Hầu, khiến Tề Hầu đặc biệt hài lòng.
Ngô Củ ngủ mê mê man mang, có lẽ là ngủ thẳng tới sau nửa đêm, đột nhiên nghe có chút thanh âm kỳ quái, liền mở mắt ra. Trong lòng chỉ sợ là có thích khách, dù sao thời đại này các biện pháp an ninh cũng không tốt lắm. Ngô Củ cũng từng gặp ám sát nên có e sợ, nhanh chóng liền mở mắt ra.
Vừa mở mắt, phát hiện cũng không phải sau nửa đêm, chỉ là ngủ được quá thuận nên đến trời sáng. Cuối thu trời u ám, thời gian chỉ sợ cũng không còn sớm. Chỉ có điều hôm nay không có lâm triều, hôm qua uống rượu, bởi vậy Ngô Củ không cảm thấy được mà thôi.
Ngô Củ nghiêng đầu nhìn một cái. Âm thanh là từ bên cạnh phát ra, là Tề Hầu. Tề Hầu đã tỉnh rồi, thế nhưng không làm chuyện tốt, hơn nữa còn cầm áo lót Ngô Củ ngày hôm qua đổi cho hắn.
Ngô Củ dù da mặt dầy đi nữa cũng không chống nổi. "Ầm ầm" cảm giác muốn nổ tung. Tề Hầu ở bên cạnh Ngô Củ, dựa vào đầu giường nửa ngồi, cầm áo lót Ngô Củ chà sát tiểu đệ, còn một mặt si mê hưởng thụ.
Ngô Củ sợ hết hồn, ánh mắt cùng ánh mắt Tề Hầu đối nhau. Tề Hầu không có chút không tiện, còn dùng âm thanh khàn khàn cười híp mắt nói:
"Nguy rồi, đều là Nhị ca đột nhiên nhìn Cô, hại Cô ngại ngùng lắm. Ngươi xem đã đem áo lót Nhị ca làm dơ."
Tề Hầu nói thật ngại ngùng, Ngô Củ lại hoàn toàn không cảm thấy được. Áo lót Ngô Củ bị Tề Hầu bắn tinh hoa làm dơ. Tề Hầu một mặt ung dung, Ngô Củ thay hắn đỏ mặt.
Tề Hầu bắn tinh hoa xong đứng dậy sửa lại một chút xiêm y, đem áo lót gấp kỹ để ở một bên, rất chính nghĩa nói:
"Ai bảo Nhị ca thân thể yếu như vậy. Nhị ca ngủ ở một bên, chuyện này phát sinh cũng là thường tình."
Tề Hầu xuống giường, lau tay, sửa sang lại một phen liền ngồi trở lại giường. Hắn duỗi tay nắm chặt cằm Ngô Củ, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Ngô Củ, cười nói:
"Thân thể Nhị ca mau mau tốt lên mới được."
Ngô Củ một mặt ghét bỏ cà cà cằm của chính mình. Dù sao Tề Hầu vừa nãy tự an ủi tiểu đệ đến xuất tinh mà chỉ có lau tay, cũng không có rửa tay.
Tề Hầu vốn còn muốn cùng Ngô Củ "làm nũng chơi xấu", bất quá vào lúc này đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo. Không biết là ai đang kêu, có chút nghe không rõ ràng, thế nhưng ầm ĩ khắp chốn. Tề Hầu nhíu nhíu mày, cao giọng nói:
"Người đâu."
Tự nhân nhanh chóng chạy vào. Tề Hầu nói:
"Bên ngoài ai đang ồn ào?"
Tự nhân liền vội vàng nói:
"Hồi bẩm quân thượng.... là sứ thần Sở quốc. Sứ thần Sở quốc sáng sớm đã tới, nói là... nói là tối hôm qua có người đánh hắn, là người Tề quốc chúng ta."
Tề Hầu vừa nghe, nhíu mày, nghĩ thầm là Hùng Tử Nguyên.
Tự nhân còn nói:
"Sứ thần Sở quốc sáng sớm ở tại cửa tẩm cung náo loạn, nói là... nói là người Tề quốc đánh hắn, muốn tìm Quân thượng đòi một lời giải thích. Nhóm tiểu thần đã tận lực ngăn sứ thần Sở quốc ở cửa. Dù sao... Dù sao Quân thượng còn chưa dậy."
Tề Hầu phất phất tay, nói:
"Được rồi, Cô đã biết, ngươi đi ra ngoài đi."
Tề Hầu cho tự nhân rời đi trước, chuẩn bị cùng Ngô Củ thay y phục lại nói. Hắn xoay đầu lại, nói với Ngô Củ.
"Nhị ca nhìn đi, sáng sớm sứ thần Sở quốc liền đến tìm gây khó dễ."
Ngô Củ không thèm để ý, chỉ là cười híp mắt nói:
"Vậy tốt nhất, Củ sợ hắn quá kinh sợ không tìm đến đây."
Tề Hầu xem Ngô Củ dáng dấp kia, khẳng định không có lòng tốt. Hắn đem ra xiêm y mới cho Ngô Củ mặc. Hai người mặc chỉnh tề, tự nhân nâng nước nóng vào.
Bên ngoài Hùng Tử Nguyên càng lúc càng lớn tiếng, vẫn luôn ồn ào.
"Ta muốn gặp Tề Công của các ngươi!"
"Người Tề quốc đánh người! Còn là sứ thần ở trong cung! Phản rồi, phản rồi! Ta muốn gặp Tề Công của các ngươi. Cho ta đi vào gặp Tề Công!"
Tề Hầu cùng Ngô Củ ung dung rửa mặt, chờ dùng xong bữa sáng, lúc này mới ra nhìn Hùng Tử Nguyên.
Hùng Tử Nguyên hôm qua bị đánh cho một trận, đã chịu lạnh một buổi tối. Dù sao cũng là cuối mùa thu, hắn coi như thân cường thể kiện, cũng bị cảm lạnh. Hơn nữa cằm bị trật khớp, hô một chốc, chờ Tề Hầu cùng Ngô Củ dùng xong đồ ăn sáng ra, hắn đã không hét lên được.
Hai người chậm rãi ăn đồ ăn sáng, lúc này mới đi ra.
Hùng Tử Nguyên bị ngăn ở cửa tẩm cung. Tề Hầu nhìn thấy Hùng Tử Nguyên, nhất thời sợ hết hồn. Hắn sớm có chuẩn bị tâm lý, dù sao Ngô Củ đã nói Thiệu Hốt đem Hùng Tử Nguyên đánh một trận tơi bời, bởi vậy đã sớm tưởng tượng ra dáng dấp Hùng Tử Nguyên. Bất quá thực sự không nghĩ tới, Hùng Tử Nguyên biến thành dọa người như vậy.
Hùng Tử Nguyên đầy mặt bầm đen, hai con mắt phảng phất là bôi than đen. Dựa theo Ngô Củ hình dung đó chính là gấu trúc.
Không chỉ là đôi mắt, trên gương mặt hắn xương gò má cũng xanh một khối, trên cằm có dấu tay. Dù sao Thiệu Hốt vặn cằm Hùng Tử Nguyên khẳng định nắm rất chắc chắn. Trên cổ tay Hùng Tử Nguyên có vết tích, thoạt nhìn bị cái gì xiết chặt, tóc tai cũng vô cùng tán loạn, một mặt vô cùng chật vật.
Hôm qua Ngô Củ cùng Thiệu Hốt chơi xấu, Thiệu Hốt chuyên môn hướng về mặt Hùng Tử Nguyên đánh. Bởi vậy Hùng Tử Nguyên kỳ thực trên người không thương tổn, chỉ có mặt thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Tề Hầu giật nảy mình, nhẹ nhàng liếc Ngô Củ một cái. Ngô Củ liền nhìn trời, làm bộ không nhìn thấy.
Tề Hầu một mặt kinh ngạc nói:
"Chuyện này... Đây là sứ thần Sở quốc? Làm sao một đêm không gặp đã biến thành dáng dấp này?"
Tề Hầu nói chuyện, Hùng Tử Nguyên lập tức quát to lên.
"Tề Công! Ngài phải làm chủ cho ta! Người Tề quốc đánh ta! Đem ta đánh thành bộ dáng này. Đây là đạo đãi khách của Tề quốc các ngươi sao?!"
Hùng Tử Nguyên vừa mở miệng liền chỉ trích Tề Hầu. Tề Hầu nhất thời sắc mặt liền khó coi. Tề quốc mặc dù không có hùng mạnh như Sở quốc, thế nhưng Tề quốc cùng Sở quốc đều là hai quốc gia lớn. Phụ thân của hắn, Sở Vũ Vương cũng không có can đảm nói chuyện cùng Tề Hầu như thế. Tề Hầu cười lạnh một tiếng, nói:
"Đặc sứ Sở quốc nói rõ chuyện gì xảy ra?"
Hùng Tử Nguyên lập tức nói:
"Là người Tề quốc các ngươi! Đêm qua kết thúc buổi tiệc, đột nhiên có người đánh lén ta, đem ta đánh ngất, còn đặt ta trên cây trong cung. Sáng hôm nay có cung nhân nhìn thấy ta, mới đưa ta xuống."
Ngô Củ một mặt kinh ngạc nói:
"Sứ thần Sở quốc không có đi cùng Đặc sứ đại nhân sao? Ngày hôm qua lúc đặc sứ Sở quốc xuất cung về dịch quán còn đi tìm sứ thần ngài đây."
Hùng Tử Nguyên vừa nghe, đương nhiên không thể nói chính mình vì đùa giỡn Đào Hoa phu nhân bởi vậy cố ý theo đuôi Đào Hoa phu nhân, sớm rời buổi tiệc. Hắn nói quanh co.
"Ta bị người đánh lén, làm sao có khả năng về dịch quán, cả đêm đều bị treo ở trên cây."
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Việc này thì phiền toái, sứ thần Sở quốc có thể nói cho Củ là cây nơi nào? Bởi vì đêm hôm qua trong bảo khố Tề cung bị mất trộm rồi đó."
Hùng Tử Nguyên vừa nghe, gầm lên.
"Cái gì!? Ý của ngươi là nói ta đến trộm!?"
Tề Hầu nhíu mày, cười cười, một mặt sủng nịch nhìn Ngô Củ ăn nói ba hoa. Ngô Củ cũng là cười híp mắt nói:
"Củ không nói như vậy, thế nhưng sứ thần Sở quốc cũng cảm thấy chính mình có hiềm nghi, vậy thì quá đúng rồi."
Hùng Tử Nguyên bị Ngô Củ chọc tức kêu oa oa, nói:
"Ngươi! Ngươi thật là to gan, Sở quốc cái gì không có? Còn có thể đi trộm đồ vật Tề quốc các ngươi!? Ta hôm qua bị người Tề quốc đánh lén, các ngươi rốt cuộc có giữ gìn lẽ phải không?!"
Ngô Củ nói:
"Đây chính là sứ thần Sở quốc không phải. Sứ thần Sở quốc phải nói rõ nơi bị đánh lén, cùng đầu đuôi câu chuyện. Vì sao sứ thần không đi cùng đặc sứ cũng phải nói rõ ràng. Như vậy không phải là liền có thể giải quyết hai sự tình đánh lén cùng bảo khố bị mất trộm? Như vậy chuyện đơn giản, sứ thần Sở quốc vì sao ấp a ấp úng, không nói rõ ràng chứ?" HunhHn.
Hùng Tử Nguyên tất nhiên không có thể nói rõ. Bởi vì hắn không đi cùng Bảo Thân là vì hắn theo đuôi Đào Hoa phu nhân. Ham muốn sắc đẹp Đào Hoa phu nhân mà có hành vi thất lễ, rồi bị người đánh lén. Chuyện này làm sao có thể nói ra?
Tề Hầu thấy Hùng Tử Nguyên á khẩu không trả lời được, liền cười nói:
"Đúng vậy, sứ thần Sở quốc nói ra, Cô cũng dễ làm chủ cho ngươi đòi lẽ phải. Sứ thần Sở quốc rõ ràng là bị hại, vì sao còn ấp a ấp úng? Lẽ nào có ẩn tình khác?"
Hùng Tử Nguyên nói:
"Cái gì ẩn tình?! Là như thế này. Ta hôm qua uống nhiều rượu, có chút choáng, muốn đi tiểu tiện liền rời đi trước. Bởi vì uống nhiều rồi, cũng chưa quen thuộc Tề cung, cho nên liền lạc đường. Chờ ta phát hiện lạc đường, đột nhiên đã có người che mặt của ta, đem ta đánh cho một trận, còn treo ta ở trên cây. Chờ ta tỉnh lại, người kia sớm đã chạy, chỉ để lại cái này, đây là vật chứng!"
Hắn nói, đem một cái dây lưng màu trắng ném xuống đất. Tề Hầu cúi đầu nhìn, quả nhiên là dây lưng của Ngô Củ. Đó là "dây thừng" buộc tay Hùng Tử Nguyên, đem hắn treo ở trên cây.
Bất quá tuy rằng Tề Hầu nhận ra là dây lưng của Ngô Củ, thế nhưng kỳ thực dây lưng này rất phổ thông, chỉ là một dây vải màu trắng, quý trọng là cái khóa gắn trên đó. Ngô Củ đã tháo cái khóa đi, ngoại trừ người quen thuộc, căn bản không ai nhận ra là dây lưng của Ngô Củ.
Hùng Tử Nguyên hàm hồ, nói cái gì mà chính mình uống say lạc đường. Ngô Củ cười cười, nói:
"Sứ thần Sở quốc, chuyện này... tựa hồ có gì đó không ổn? Bên ngoài có rất nhiều cung nhân hầu hạ, ngài cần gì vừa ra cửa đã có tự nhân hầu hạ, làm sao sẽ để quý khách ngài lạc đường chứ?"
Hùng Tử Nguyên vừa nghe, trên mặt nhất thời liền cứng đờ, lập tức đẩy trách nhiệm nói:
"Ta làm sao biết cung nhân trong Tề cung làm gì? Ngược lại ta không có gặp cung nhân nào. Nói đến, đây là cung nhân Tề cung bỏ rơi nhiệm vụ, còn làm hại ta gặp tập kích. Việc này các ngươi bồi thường ta thế nào!?"
Hùng Tử Nguyên hung hăng. Tề Hầu cười lạnh. Vừa lúc này, một người vội vã đi tới. Người kia thân hình cao lớn, một thân áo giáp, tay khoát lên kiếm đồng thau, cũng sắp chạy bộ lên bậc thang. Nhìn thấy Tề Hầu, Ngô Củ, còn có Hùng Tử Nguyên mặt mày xanh tím, hắn nhất thời trợn mắt lên.
Thì ra là Hổ Tử!
Hổ Tử tối hôm qua trở về phủ rất muộn, thế nhưng không nghĩ tới phu nhân chưa có nghỉ ngơi. Nàng đem chuyện Hùng Tử Nguyên đùa giỡn chính mình nói cùng Hổ Tử.
Hổ Tử vừa nghe, nhất thời giận không nhịn nổi, lập tức liền muốn tiến cung gặp mặt Tề Hầu. Đào Hoa phu nhân vội vã ngăn cản hắn, nói hắn quá lỗ mãng. Sứ thần Sở quốc là khách, làm sao cũng phải cho mấy phần mặt mũi. Huống hồ Đại Tư Nông đã hỗ trợ giáo huấn, nàng chỉ là muốn đem chuyện này nói cho Hổ Tử biết, cho hắn đối với sứ thần Sở quốc có mấy phần cảnh giác.
Hổ Tử nghe, với tính tình nóng nảy tuyệt đối không thể liền như vậy bỏ qua. Trời vừa sáng hắn đã vào trong cung muốn cáo trạng Hùng Tử Nguyên.
Hùng Tử Nguyên là vạn vạn lần không nghĩ tới Hổ Tử sẽ đến cáo trạng. Dù sao nữ tử danh tiết cũng là chuyện rất quan trọng, bị đùa giỡn là một loại nhục nhã, ai sẽ nguyện ý nói ra. Huống hồ Đào Hoa phu nhân cũng không có chịu thiệt, chỉ là bị kinh hách, bởi vậy Hùng Tử Nguyên kết luận Đào Hoa phu nhân sẽ không tìm mình tính sổ.
Hắn nào có biết Hổ Tử tìm đến, Hổ Tử nhìn thấy Hùng Tử Nguyên, suýt nữa động thủ đánh người. Hắn lập tức quỳ xuống trước mặt Tề Hầu, nói:
"Quân thượng, sứ thần Sở quốc này hôm qua thừa dịp phu nhân ta xuất cung, lén lút theo đuôi, còn muốn nhân lúc mọi người không biết, dụng tâm hiểm ác. Thỉnh Quân thượng làm chủ!"
Hùng Tử Nguyên cũng bối rối, lập tức phủ nhận.
"Ngươi nói bậy, ngậm máu phun người! Ta không có thấy phu nhân ngươi. Ta cũng không biết phu nhân ngươi là ai!"
Hùng Tử Nguyên phủ nhận không còn một mống. Ngô Củ lại nói:
"Trung lang tướng, lệnh phu nhân có nói là thời điểm nào, tại đâu bị sứ thần Sở quốc đùa giỡn?"
Hổ Tử lập tức nói:
"Trước khi buổi yến tiệc kết thúc không tới nửa canh giờ, thấy quá muộn, tiện nội lại không uống được rượu, ti chức liền để tiện nội xuất cung. Khi cách cửa cung không xa lắm, một chỗ rất là vắng vẻ..."
Hổ Tử miêu tả một chút chỗ đó. Chỗ kia gần nơi để xa mã. Lúc đó Đào Hoa phu nhân muốn ngồi xe đi về, thế nhưng bị Hùng Tử Nguyên dây dưa. Hùng Tử Nguyên chặn đường đem Đào Hoa phu nhân và cung nữ đến một chỗ hẻo lánh bên cạnh cửa thiên điện. Chỗ kia là bỏ trống, không ai đi qua, thuận tiện Hùng Tử Nguyên đùa giỡn. Nào có biết Ngô Củ đưa Thiệu Hốt xuất cung, vừa vặn nghe được âm thanh.
Hổ Tử miêu tả cùng nơi Hùng Tử Nguyên bị treo ở trên cây giống nhau, Ngô Củ cười nói:
"Sứ thần Sở quốc, ngài đây là muốn giải thích thế nào? Chỗ ngài bị treo đúng lúc trùng khớp nơi phu nhân Trung lang tướng bị ngài đùa giỡn. Sứ thần Sở quốc còn nói mình chưa từng thấy phu nhân Trung lang tướng?"
Con ngươi Hùng Tử Nguyên nhất thời chuyển loạn, nói:
"Ta... Ta làm sao biết phu nhân kia là ai, chỉ là gặp, nói vài câu, cũng không có đùa giỡn. Rõ ràng là ngậm máu phun người!"
Ngô Củ nghe Hùng Tử Nguyên chơi xấu, đùa giỡn còn có thể nói thành là nói vài câu, không khỏi cười, nói:
"Chính là như thế."
Đột nhiên nghe nói như vậy, Hùng Tử Nguyên có chút ngây ra. Vừa mới rõ ràng từng bước ép sát, làm sao đột nhiên lập tức liền biến thành buông ra. Hùng Tử Nguyên nghĩ khả năng là bởi vì Sở quốc mạnh mẽ. Đừng nói đùa giỡn phu nhân một tướng quân, dù là đùa giỡn Công chúa cũng không ai dám bắt hắn.
Khi Hùng Tử Nguyên còn đắc chí, Ngô Củ đột nhiên cười híp mắt nói:
"Đêm hôm qua, Củ có đi qua phụ cận chỗ kia, thấy được một tên đê hèn ác bá đang đùa giỡn phu nhân Trung lang tướng. Vì tức giận liền ra tay đánh tên hung ác kia, đem hắn đánh thành đầu heo. Củ cảm thấy chính là như thế. Một kẻ xấu xa mặt người lòng thú, tính cách xấu xí là có người sinh không thể nuôi dạy. Dung mạo khó coi lại còn không biết liêm sỉ chạy đến hù người. Khiến cho phu nhân sợ hãi thì làm sao đây? Thật đáng ghét đến cực điểm, bởi vậy Củ liền mạnh mẽ đánh hắn một trận. Nghĩ đến người như vậy cũng không phải sứ thần Sở quốc ngài đây, nhẹ nhàng quân tử."
Hùng Tử Nguyên vừa nghe, nhất thời tức giận đến sắc mặt đỏ chót, con ngươi sung huyết. Thì ra tối hôm qua người đánh lén hắn là Ngô Củ.
Hơn nữa Ngô Củ vừa nhìn chính là biết hắn đùa giỡn Đào Hoa phu nhân, thế nhưng không nói ra. Mà vừa mới rồi Hùng Tử Nguyên phủ nhận đùa giỡn Đào Hoa phu nhân, bởi vậy Ngô Củ lúc này mới nói đánh chính là cô đồ ác bá. Hùng Tử Nguyên dĩ nhiên á khẩu không trả lời được. Cắn nát hàm răng chỉ có thể nuốt xuống bụng.
Hùng Tử Nguyên tức giận nói:
"Ngươi! Ngươi..."
Ngô Củ cười nói:
"Sứ thần Sở quốc làm sao vậy? Củ làm sao chứ? Củ chỉ là dạy dỗ kẻ không biết liêm sỉ, không bằng heo chó súc sinh, cùng sứ thần Sở quốc có can hệ gì? Nếu đêm qua sứ thần Sở quốc cũng nhìn thấy súc sinh kia, dựa theo tính cách quân tử của sứ thần Sở quốc, khẳng định cũng sẽ ra tay đánh hắn, chắc chắn không phải như Củ chỉ hời hợt đánh hai quyền."
Ngô Củ mắng đến sảng khoái tràn trề. Mắng người không mang theo chữ thô tục gì cũng đã quá hạn, mắng người đến cảnh giới tối cao chính là như Ngô Củ vậy. Ngay trước mặt nói lời khó nghe, cái gì không bằng heo chó, súc sinh, dung mạo khó coi chạy đến hù người, tất cả đều nói. Thế nhưng cố tình người bị mắng chỉ có thể làm bộ không nghe thấy, rõ ràng tức giận mặt đỏ tới mang tai, lại không thể phản bác.
Tề Hầu vừa nghe, bắt đầu cười ha hả, bởi vì thực sự không nhịn được. Dù sao cái gì mà dung mạo khó coi còn chạy đến hù người, là Tề Hầu lần đầu tiên nghe. Hắn cảm giác miệng Ngô Củ cũng quá độc, lại nhìn khuôn mặt Hùng Tử Nguyên xanh tím tức muốn bốc khói, thực sự không nhịn được liền cười, nói:
"Nhị ca nói rất đúng. Người Sở quốc đều là cốt cách quân tử, nếu nhìn thấy kẻ không bằng heo chó, ỷ thế hiếp người, súc sinh đùa giỡn nữ tử, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua, có đúng không sứ thần Sở quốc?"
Hùng Tử Nguyên mới vừa bị Ngô Củ mắng một trận, lại bị Tề Hầu mắng một trận, cảm giác mặt phình lớn hơn một vòng. Trong đôi mắt tất cả đều là lửa giận, thế nhưng không dám nói gì.
Hai phe giằng co, Hùng Tử Nguyên là bị mắng, thế nhưng không biết nói cái gì cho phải. Vào lúc này đặc sứ Bảo Thân đã nghe được tin tức, nhanh chóng tiến cung, cũng chạy tới tiểu tẩm cung.
Bảo Thân vội vội vàng vàng tiến vào. Ông ta biết rõ cách làm người của Tử Nguyên, lỗ mãng cũng không có chiến tích, kém xa huynh trưởng Hùng Dĩnh. Bởi vậy khi Sở Vũ Vương qua đời đã đem Hùng Dĩnh giao cho Bảo Thân, căn bản không đề cập Tử Nguyên. Nếu không phải là vì Hùng Dĩnh cùng Hùng Tử Nguyên là chung một mẹ đẻ, Tử Nguyên xác định không có địa vị hôm nay.
Bảo Thân vội vã hành lễ, nói:
"Ngoại thần thất lễ, kính xin Tề Công đại nhân đại lượng, bỏ qua hiềm khích lúc trước."
Ông ta nói, quay đầu đối với Hùng Tử Nguyên nói:
"Nhanh, còn không mau hướng Tề Công xin lỗi?"
Hùng Tử Nguyên trong lòng giận dữ. Hắn rõ ràng bị đánh thành đầu heo, còn phải hướng về người Tề quốc xin lỗi.
Không phải là đùa giỡn một nữ tử thôi sao?
Hùng Tử Nguyên trong lòng vô cùng xem thường.
Tại Sở quốc, ta muốn nữ tử gì không có? Bây giờ cũng bởi vì một nữ tử, bị người Tề quốc treo một buổi tối, đánh thành đầu heo. Mới vừa bị mắng đầu đầy máu chó, bây giờ còn phải xin lỗi?
Hùng Tử Nguyên không áy náy, thế nhưng hắn là sứ thần, Bảo Thân là đặc sứ, còn là Lệnh Doãn, quyền lực lớn hơn nhiều lắm. Hùng Tử Nguyên hết cách rồi, trong lòng phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Xin lỗi."
Hắn nói câu này, cũng là không đầu không đuôi không chủ ngữ. Tề Hầu lại cười nói:
"Không có gì, Cô xưa nay biết Sở quốc vị trí Nam Cương, người Sở quốc đều là không câu nệ tiểu tiết, thiếu quy tắc, không có thể thống. Cũng không có gì, Cô sẽ không để ý."
Tề Hầu nói vô cùng rộng lượng, lại đem Hùng Tử Nguyên mắng. Hùng Tử Nguyên vô cùng tức giận, trực tiếp quay đầu rời đi. Bảo Thân hết sức khó xử, vội vã cản người, lại căn bản không được, không thể làm gì khác hơn là làm lễ nói:
"Thật xin lỗi, Bảo Thân ở đây chịu tội với Tề Công, chịu tội với Đại Tư Nông, chịu tội với Trung lang tướng, mong các vị đại nhân không chấp tiểu nhân."
Bảo Thân tuổi cũng lớn, thái độ vô cùng thành khẩn. Dù sao không phải lỗi của ông ta, mọi người cũng không tiện khó dễ trưởng bối. Tề Hầu liền nói:
"Đặc sứ Sở quốc quá khách khí, xin đứng lên đi."
Bảo Thân đứng lên, ánh mắt chuyển tới trên người Ngô Củ, tựa hồ có lời gì muốn nói, một bộ muốn nói lại thôi.
Ngô Củ nhìn thấy Bảo Thân, đột nhiên bên tai vang lên lời Tề Hầu nói.
Trên bả vai mình có vết sẹo hình trăng khuyết, không biết Bảo Thân làm sao biết!
Ngô Củ nghĩ tới nghĩ lui.
Lẽ nào Bảo Thân cùng Công tử Củ có chút liên quan? Nhưng một người Tề quốc, một người Sở quốc, đi đường cũng phải đi một tháng, cổ đại giao thông không phát triển, làm sao có khả năng có quen biết chứ?
Bảo Thân cũng không nói gì, Tề Hầu liền nói:
"Hai ngày nữa còn phải đi săn thú. Đặc sứ Sở quốc xin đừng chú ý chuyện hôm nay, nhất định phải để cho Cô chiêu đãi đặc sứ Sở quốc thật tốt."
Bảo Thân vội vã vòng tay nói:
"Tề Công rộng lượng. Bảo Thân bội phục, tạ ơn ý tốt của Tề Công."
Bảo Thân sau đó liền đi, thời điểm đi còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngô Củ, là một bộ muốn nói lại thôi.
Đừng thấy Ngô Củ lịch sự biết điều, thế nhưng kỳ thực cũng là người nóng tính. Nhìn thấy Bảo Thân nhiều lần nhìn chính mình, muốn nói lại không nói, trong lòng Ngô Củ cũng là ngứa đến không chịu được, không biết là có ý gì.
Hùng Tử Nguyên bị chỉnh một trận, đầy mặt đều là xanh tím, về dịch quán dưỡng thương, cũng không dám ra ngoài.
Mọi người lại bắt đầu chuẩn bị mấy ngày nữa đi săn. Mùa thu đi săn gọi là thu mi, ý là săn bắn thú hoang sát thương gia cầm.
Trước cũng đã nói, cái thời đại này săn bắn là một loại nghi thức, cũng là một loại lễ nghi, có thể biểu lộ ra thực lực cùng Quốc uy của một nước. Sứ thần Sở quốc đường xa mà đến, Tề Hầu đương nhiên phải biểu lộ ra Quốc uy, nói cho Sở Vương, Tề quốc cũng không phải là Tề quốc bọn họ biết năm xưa.
Từ khi Tề Hầu kế vị tới nay, Tề quốc xác thực phát triển phồn thịnh hơn trước. Tại Lương Khâu ấp, sau khi Ngô Củ phát cháo cho dân chạy nạn, đã cùng Quản Di Ngô đưa ra chính sách chấn chỉnh phát triển nông nghiệp. Khai thác muối và kim loại thu về trong tay chính quyền. Phổ cập dùng trà trong quý tộc thân hào. Phát triển cùng quy hoạch kinh doanh ăn uống. Trong thời gian ngắn, kinh tế Tề quốc đã phát triển chưa từng có.
Nông nghiệp phát đạt, lương thực dư thừa, còn bán cho Lỗ quốc cao hơn nữa giá, tiền bạc cũng đầy đủ. Tề quốc đang phát triển không ngừng, quả nhiên là Sở quốc chưa từng thấy.
Tuy rằng Sở quốc muốn cùng Tề quốc hợp tác, nhưng khoảng cách địa lý rất xa. Trong lòng Sở quốc trước nay Tề quốc vẫn là nhỏ yếu hơn so với bọn họ. Bởi vậy Tề Hầu phải thừa dịp đi săn biểu lộ ra Quốc uy, nói cho người nước Sở biết bây giờ Tề quốc đã trở nên mạnh mẽ, còn đang trên đà đi lên.
Bởi vậy lần săn bắn mùa thu này phi thường quan trọng, cũng đã chuẩn bị từ lâu.
Mọi người bận rộn chuẩn bị cho săn bắn thú, Ngô Củ rỗi rãnh đến phát chán, vì còn đang nghỉ phép. Bộ Tư Nông có Quản Di Ngô trông coi rất tốt, cũng không cần nhọc lòng Ngô Củ, Ngô Củ càng là rỗi rãnh.
Đường Vu thấy Ngô Củ ở trong phòng đi tới đi lui. Ngô Củ bệnh này chính là bệnh nhà giàu nên nhàn rỗi, thế nhưng buồn chán không chịu được, liền nói:
"Đại Tư Nông nếu thích nấu nướng, sao không thừa dịp nhàn rỗi làm vài món ngon?"
Ngô Củ vừa nghe, cũng thấy đúng. Nấu ăn đối với Ngô Củ mà nói, là một việc rất dễ dàng, cũng có cảm giác thành tựu, không cần nhọc lòng. Nhìn người khác ăn món mình làm còn có cảm giác hạnh phúc, cái này so với bận tâm việc quốc gia đại sự thực sự tốt hơn nhiều.
Đường Vu vừa nói như thế, Ngô Củ liền tinh thần tỉnh táo, nói:
"Đường Nhi, chúng ta đi thiện phòng."
Đường Vu đi theo Ngô Củ, Yến Nga cùng Tử Thanh ở lại phòng. Tử Thanh mấy ngày nay tuy rằng khá hơn một chút, thế nhưng tổn thương đầu, cũng chưa có khỏe hoàn toàn. Tuy rằng Tử Thanh đã trở về, thế nhưng Ngô Củ không cho hắn làm việc, bởi vậy ra cửa cũng không mang theo Tử Thanh.
Ngô Củ mang theo Đường Vu tiến vào thiện phòng. Thiện phòng đang nhập hàng, một đống thịt rất cao, còn chưa kịp xếp vào kho. Thiện phu Thượng sĩ nhanh chóng lại đây, cười nói:
"Xin lỗi, xin lỗi, còn chưa thu dọn. Đại Tư Nông hay là đến bên trong nghỉ ngơi một chút, uống chén trà nóng?"
Ngô Củ khoát tay áo một cái, nói:
"Không sao."
Ngô Củ đi lại chỗ thịt tươi chồng chất, nhìn một vòng, tựa hồ nhìn khối thịt nào tốt, khối thịt nào tương đối thích hợp làm món gì vân vân.
Ngô Củ dạo qua một vòng, sờ cằm, nghĩ những món đã làm. Tề Hầu là làm cái gì ăn cái đó, hơn nữa mỗi lần đều ăn đặc biệt cao hứng. Ngô Củ nghĩ thầm.
Còn có thể làm cái gì đây?
Làm một ít thứ tương đối dễ làm, thuận tiện cấp tốc, dễ cất giữ, có thể đưa vào thực đơn quán ăn. Dù sao ở quán ăn nhỏ nhóm thiện phu trình độ có hạn, làm món đơn giản mà ăn ngon, mới dễ phổ cập.
Ngô Củ nhìn một khối lớn thịt, đột nhiên ánh mắt sáng lên. Đường Vu ở bên cạnh, còn có chút chưa thích ứng dáng dấp Ngô Củ đôi mắt sáng lập lòe. Rõ ràng thường ngày nhã nhặn ôn nhu, sao ánh mắt sáng lên liền như phù thủy muốn ăn trẻ nhỏ. Đường Vu khó giải thích được cảm giác trong lòng ngứa ngáy. Kỳ thực điểm này Tử Thanh đã sớm lĩnh giáo, chỉ sợ là Ngô Củ nghĩ tới cách chỉnh người.
Bây giờ Ngô Củ đối với khối thịt lợn đôi mắt toả sáng cười cười. Đường Vu tỉ mỉ quan sát một chút khối thịt lợn. Là thịt sống, hơn nữa máu me, đặc biệt tươi mới, nhìn cũng không có gì muốn ăn, trái lại Ngô Củ nở nụ cười "dữ tợn" đáng sợ hơn.
Khó trách Đường Vu cảm thấy Ngô Củ "đáng sợ". Bởi vì Ngô Củ trong đầu cũng đang nghĩ một ý tưởng rất "đáng sợ", chính là ý tưởng xấu.
Ngô Củ đột nhiên nghĩ đến thuận tiện cấp tốc, bảo đảm chất lượng, còn để được lâu dài, thời điểm ăn lấy ra gia công một chút. Tất cả đặc điểm tập trung lại, đây không phải là lạp xưởng?
Ngô Củ tưởng tượng bộ dạng Tề Hầu gặm lạp xưởng nhất định rất thú vị, không khỏi liền cười rộ lên.
Ngô Củ nghĩ như thế, liền chuẩn bị làm một ít lạp xưởng. Dù sao lạp xưởng dễ bảo tồn, hơn nữa còn có thể mang theo khi đi săn. Thời điểm đó mọi người vây quanh lửa trại, sau đó Ngô Củ đem lạp xưởng nướng. Tề Hầu liền ở trước mặt mọi người bắt đầu gặm khúc lạp xưởng to, dáng dấp kia tất nhiên là rất "đáng yêu".
Ngô Củ nhanh chóng vén tay áo lên, chọn một khối thịt lợn, liền chuẩn bị làm lạp xưởng.
Tề Hầu tại Lộ Tẩm cung triệu kiến Thạch Tốc cùng Chu Phủ, chẳng biết vì sao đột nhiên hắt xì hơi một cái, còn tưởng rằng chính mình bị cảm.
Bởi vì Đại Tư Mã Vương tử Thành Phụ còn ở Toại quốc đóng quân, bởi vậy việc của Tư Mã tạm thời liền giao cho Chu Phủ đảm nhận. Bất quá bởi vì Chu Phủ căn bản không có kinh nghiệm gì, bởi vậy không thể tự làm một mình, cho nên Tề Hầu liền để Thạch Tốc giúp hắn.
Lần này đi săn cũng cần người của bộ Tư Mã đi cùng, Chu Phủ tất nhiên sẽ cùng đi. Tề Hầu liền gọi Chu Phủ cùng Thạch Tốc tới thương nghị một chút vấn đề an toàn của buổi đi săn thú.
Sáng sớm ngày đi săn, Ngô Củ liền đem lạp xưởng bỏ hết vào rương. Bởi vì Ngô Củ không có ý tốt, cho nên làm chiếc lạp xưởng rất to. Coi như Tề Hầu miệng to, há miệng ăn cũng tương đối lao lực. Hơn nữa vì thỏa mãn khẩu vị Tề Hầu, Ngô Củ cũng là nhọc lòng, các vị đều có.
Ngô Củ làm rất nhiều lạp xưởng xếp tràn đầy hai rương, chuẩn bị mang lên xe ngựa.
Tề Hầu đã chuẩn bị thỏa đáng. Bởi vì phải đi săn, hắn hôm nay mặc một thân giáp đen, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm. Ngô Củ muốn mặc đồ trắng, bất quá nghĩ đi nghĩ lại thấy mặc đồ trắng không hợp, liền nói Đường Vu tìm tới một bộ màu đen. Bởi vì khí trời lạnh, áo bào còn có chút lông, phía trên là hoa văn màu bạc thoạt nhìn vô cùng ung dung hào phóng, hiện ra trầm ổn dị thường.
Ngô Củ quan sát trang phục, đem bội kiếm treo bên hông, cảm thấy mình thực sự là anh khí tràn đầy, liền thoả mãn quay người ra cửa.
Ngô Củ sải bước đến chỗ Củ Mặc. Thời điểm đi đến đội ngũ, Tề Hầu không khỏi sáng mắt lên. Hôm nay Ngô Củ cũng là một thân màu đen, cưỡi ngựa màu trắng. Củ Mặc màu lông thuần trắng vô cùng đẹp đẽ, lông bờm còn dùng dây màu đỏ tết thành bím, thoạt nhìn đặc biệt gọn gàng nhanh nhẹn.
Tuấn mã nhanh nhẹn phố cùng Công tử văn nhã. Một thân kính bào màu đen, eo bó chặt chẽ, còn có cổ áo cùng cổ tay áo thêu chỉ màu bạc uốn lượn càng tôn lên vóc dáng kiên cường.
Một luồng gió nồng đậm cấm dục đập vào mặt, Tề Hầu nhìn rất muốn xông qua thô bạo xé rách xiêm y của Ngô Củ.
Ngô Củ cảm thấy chính mình khí khái anh hùng hừng hực, cưỡi ngựa đi tới. Tề Hầu áo giáp màu đen, áo choàng màu đỏ tươi, cả người cũng là anh tuấn khiến người ta không thể dời mắt.
Tề Hầu phi ngựa tới gần một ít, nhỏ giọng nói:
"Nhị ca thật là đẹp mắt."
Ngô Củ có chút đắc chí.
Đó là tất nhiên, dù sao mình cũng không tệ, mặc dù không có cao to khôi ngô bằng Tề Hầu!
Liền nghe Tề Hầu nói tiếp:
"Nhị ca cũng đem thân xiêm y này cho Cô được không?"
Ngô Củ nghe hắn vừa nói như thế, nhất thời đầu tê rần, bởi vì nghĩ tới Tề Hầu cầm y phục của chính mình làm một ít chuyện kỳ quái, sắc mặt vô cùng không tự nhiên.
Tề Hầu nở nụ cười, nói:
"Đi thôi, Củ Nhi."
Tề Hầu vừa nói như thế, Ngô Củ trên mặt càng mất tự nhiên. Con ngựa trắng Củ Mặc lại vui vẻ, tựa hồ biết chủ nhân nói chuyện với nó, vung móng liền xông ra.
Ngô Củ sợ hết hồn, nhanh chóng ổn định dây cương, trong lòng đem Tề Hầu mắng mấy lượt.
Mọi người rất nhanh liền xuất phát. Hôm nay không chỉ là Tề Hầu đi săn, còn mời nhóm sứ thần Sở quốc. Bảo Thân tuy rằng tuổi không nhỏ, thế nhưng cũng từng là người văn võ song toàn, cưỡi ngựa đi săn là điều chắc chắn.
Vài ngày không gặp Hùng Tử Nguyên, hôm nay hắn cũng xuất hiện. Hùng Tử Nguyên trên mặt không còn sưng nhưng vẫn là xanh tím. Hắn cưỡi đại mã, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm. Nếu bỏ qua trên mặt xanh tím thoạt nhìn cũng khá là uy nghiêm.
Bất quá trên mặt dấu ấn rõ ràng như vậy, làm sao có thể bỏ qua? Thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
Hùng Tử Nguyên bởi vì ngày ấy biết được Ngô Củ hại hắn, cho nên đối với Ngô Củ là ghi hận trong lòng, phi thường bất mãn, thế nhưng không làm gì được. Hôm nay nhìn thấy Ngô Củ toàn thân áo đen, tuấn mỹ không tả xiết, Hùng Tử Nguyên đối với nam tử không hứng thú, cũng nhìn một hồi, lập tức xem thường cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt đều là mù mịt.
Mọi người rất nhanh đã khởi hành đi bãi săn. Bãi săn tại vùng ngoại thành, đi đến tối là có thể đến.
Ngày thứ nhất đương nhiên sẽ không săn bắn, chỉ là bày tiệc vây quanh lửa trại, thưởng thức ca vũ, ăn một bữa. Ngô Củ đã không thể chờ đợi được nữa muốn đem lạp xưởng cho Tề Hầu ăn.
Đoàn người đi bãi săn, lần này đồng hành có Chu Phủ phụ trách an toàn, còn có Công tử Thạch Tốc hỗ trợ. Công tử Chiêu, Công tử Vô Khuy cũng cùng đi.
Từ khi Đường Vu bắt đầu châm cứu cho Công tử Chiêu, mỗi ngày chân Công tử Chiêu mỗi khá hơn. Trước bước đi có chút thọt, sau đó dần dần tốt lên, đừng nói là đi bộ, ngay cả chạy cũng không có vấn đề gì, cũng không cảm thấy đau, chỉ là thời điểm chạy nhanh còn có chút khó chịu.
Đường Vu y thuật kinh người, thật sự trị khỏi chân Công tử Chiêu. Bây giờ săn bắn, Công tử Vô Khuy đương nhiên phải mang theo Công tử Chiêu đi ra ngoài giải sầu, vừa vặn rèn luyện một chút.
Mọi người cưỡi ngựa đi một ngày, rốt cục đến bãi săn. Bãi săn đã có người đến trước đóng trại, thời điểm bọn họ đến lều trại đã liên miên trùng điệp, thoạt nhìn vô cùng đồ sộ.
Mọi người xuống ngựa, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, lập tức đến bữa tối. Tề Hầu cần chiêu đãi sứ thần Sở quốc, mới vừa quay đầu liền phát hiện Ngô Củ không thấy. Hắn vốn định mang theo Ngô Củ đồng thời đi chiêu đãi khách. Bất quá Ngô Củ không biết chạy đi nơi nào, Tề Hầu đành phải tự mình cùng sứ thần đi vào đại doanh.
Ngô Củ sau khi xuống ngựa, liền không thể chờ đợi được nữa đi nhìn hai cái rương lạp xưởng. Muốn đem lạp xưởng xuống, bất quá bởi vì lạp xưởng nhét tràn đầy hai cái rương thực sự quá nặng, Ngô Củ căn bản không mang xuống được. Vào lúc này Chu Phủ cùng Thạch Tốc vừa vặn mang theo binh đi xung quanh tuần tra. Chu Phủ liền nhiệt tình nói:
"Đại Tư Nông, để ta giúp!"
Hắn nói, đi tới. Chớ nhìn hắn vóc người có chút gầy, hơn nữa còn trẻ tuổi, nhưng ôm cái rương dễ như ăn cháo. Thạch Tốc cũng hỗ trợ ôm một cái rương khác.
Ngô Củ sau khi tạ ơn, chỉ huy hai người mang rương tiến vào khu vực bếp.
Ba người đi vào, đem rương thả xuống, Chu Phủ hiếu kỳ nói:
"Đại Tư Nông, trong này là vật gì?"
Ngô Củ cười cười, nói:
"Là đồ ăn Củ mới làm ra."
Chu Phủ vừa nghe nhất thời thèm, nước bọt tựa hồ cũng muốn chảy ra.
Trước đó vài ngày, Ngô Củ làm bánh bao, Tề Hầu ăn khen không dứt miệng. Chu Phủ cũng nghe nói, còn cố ý chạy đến quán ăn của Ngô Củ xem xem. Từ sáng sớm bắt đầu xếp hàng, mãi cho đến chiều mới ăn được. Quả nhiên đã có mở rộng hiểu biết. Bánh bao hình dáng xinh xắn, từng cái từng cái phảng phất như đóa hoa, mùi vị rất ngon, có thể nói là thần kỳ. HunhHn Chu Phủ ăn xong quả thực là bị hút mất hồn. Vừa nghe nói Ngô Củ chế tạo đồ ăn mới, lúc này hắn thèm không chịu được.
Thạch Tốc là mặt than, bất quá lúc này nhìn thấy bộ dạng Chu Phủ cũng có chút đau đầu bất đắc dĩ. Dù sao Chu Phủ là con trai Vương tử Thành Phụ, cũng chính là thân thích của Thiên tử, cũng coi như là quốc thích, mà đối với đồ ăn liền phải chảy nước dãi.
Ngô Củ thấy Chu Phủ muốn ăn, liền cười híp mắt nói:
"Kỳ thực không là đồ vật hiếm lạ, cũng không quá đáng giá. Ngươi muốn ăn, ta trước tiên cho ngươi một cái."
Ngô Củ nói, mở một cái rương. Chu Phủ ló đầu nhìn, thấy rất kỳ quái, hai mắt mở to, bộ dạng thiếu niên hiếu kỳ, nói:
"Đây là... Đây là cái gì? Có thể ăn sao?"
Ngô Củ cười cười, từ bên trong lấy ra một cái lạp xưởng to cỡ ba ngón tay khép lại, sau đó đặt ở trong mâm đồng, chuẩn bị luộc một chút.
Chu Phủ liền một bộ vội vã không nhịn nổi, vây quanh Ngô Củ vòng tới vòng lui. Chu Phủ muốn ăn đồ ăn, nhưng không thể hỗ trợ. Ngô Củ nhờ hắn hỗ trợ thêm củi lửa, Chu Phủ suýt nữa đem áo choàng đốt. Vẫn là Thạch Tốc tay mắt lanh lẹ nắm hắn, nhanh chóng dập tắt lửa tay áo bào. Ống tay áo Chu Phủ đen thùi, hắn còn cười nói:
"Gay go, cháy đen, may mà phụ thân không ở đây, không thì sẽ nhắc đi nhắc lại ta. Đa tạ Thạch đại ca!"
Thạch Tốc bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài.
Lạp xưởng rất nhanh liền luộc chín, bất quá cái này cũng chưa hết. Ngô Củ đem lạp xưởng lấy ra, sau đó đặt ở trên thớt cắt vài đường, rồi bỏ vào nồi dầu nóng. Lạp xưởng đặt ở trong nồi chiên, liền phát ra âm thanh.
"Tách tách... xèo xèo."
Rất nhanh lạp xưởng liền chiên vàng, tỏa ra một mùi thơm vô cùng bá đạo. Chu Phủ càng là mở to hai mắt, thèm thuồng nói:
"Thơm quá thơm quá, đây là món gì?"
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Cái này gọi là lạp xưởng."
Mặc dù nghe nói như thế, nhưng Chu Phủ còn không biết là gì. Ngô Củ đem lạp xưởng chiên gắp ra, đặt ở lưới cho ráo mỡ. Chu Phủ đã không thể chờ đợi, dùng đũa gắp. Thế nhưng lạp xưởng thân tròn vo, không dễ gắp, Chu Phủ liền dùng tay nắm. Sờ một cái nóng đòi mạng, hắn bị nóng giật mình, trong miệng nói.
"Thật là nóng, thật là nóng."
Kết quả hắn đem lạp xưởng nhét vào miệng. Thạch Tốc liền vội vàng nói:
"Nóng, chờ một chút lại ăn."
Thế nhưng Chu Phủ một mặt không kịp đợi, nhét miếng lạp xưởng vào trong miệng bắt đầu nhai, nhất thời đôi mắt liền sáng, nói:
"Ăn ngon! Lạp xưởng ăn ngon thật!"
Ngô Củ nhịn không được bật cười. Bởi vì Chu Phủ dáng dấp như vậy thực sự có chút hèn mọn. Bất quá Chu Phủ một mặt hồn nhiên không biết làm bộ, Ngô Củ cảm thấy mình làm lạp xưởng cũng không tệ lắm.
Tề Hầu ăn khẳng định cũng là dáng dấp này!
Chu Phủ một mình ăn mấy miếng, cuối cùng còn lại một miếng suýt nữa vứt vào trong miệng. Đột nhiên nhớ tới Thạch Tốc còn chưa có ăn, hắn nhất thời liền dừng lại, nói:
"Thạch đại ca ăn không?"
Thạch Tốc thấy hắn một mặt quyến luyến đáng vẻ không nỡ, thở dài nói:
"Ngươi ăn đi."
Chu Phủ lập tức nói:
"Thạch đại ca thực sự là người tốt."
Dứt lời, hắn liền đem miếng lạp xưởng cuối cùng nhét vào trong miệng nhai, chỉ lo người khác cướp của hắn.