Dân chạy nạn nhìn thấy bộ dạng Tề Hầu, nói:
"Ân công, từ nơi này muốn đi về không gần. Tề Công bộ dáng này thực sự không thể đi. Nếu các ân công tin tưởng, liền theo về chỗ tiểu nhân!"
Ngô Củ suy xét một chút. Bọn họ không có cách nào trở về, dù sao còn có truy binh chờ bọn họ. Mà phải đi về cũng phải đi vòng khá xa. Tề Hầu bộ dáng này khẳng định không chịu được, mà Ngô Củ cũng bị thương, nhất định phải trị liệu. Tề Hầu mà biến thành tàn phế, khẳng định khó giữ được Hầu vị. Ngô Củ lập tức gật đầu, nói:
"Mau dẫn đường."
Dân chạy nạn đem Tề Hầu để trên lưng, sau đó dẫn đường đi vào ấp biên giới Cử quốc.
Dân chạy nạn này trước bị lưu lạc. Tề quốc bị thiên tai gây họa tới Cử quốc bọn họ. Quốc quân Cử quốc cũng không để ý bọn họ, bởi vậy dân chạy nạn phi thường ủ rũ, đã đánh mất hy vọng sinh tồn. Bây giờ Tề quốc không để ý vấn đề biên giới, hào phóng cung cấp lương thực cho dân Cử quốc gặp nạn. Ai nguyện ý lưu lại Tề quốc liền hỗ trợ chi phí khai hoang, không muốn lưu lại Tề quốc có thể cầm lương thực về nước.
Dân chạy nạn cũng phát hiện, kỳ thực người Tề quốc cũng không như tưởng tượng gian trá. Ít nhất chuyện trước mắt, quốc quân cũng không quan tâm bọn họ, mà quốc quân Tề quốc lại bận tâm bọn họ. Bởi vậy rất nhiều người Cử quốc đều nhớ ơn Tề quốc không quên, bây giờ đã đến lúc báo đáp.
Dân chạy nạn mang theo bọn họ một đường xuống núi. Ấp nhỏ Cử quốc bởi vì chịu ảnh hưởng thiên tai, cho nên vô cùng thê thảm, một mảnh hoang vu. Thế nhưng chỗ hoang vu lại có ngôi nhà đơn sơ do dân chạy nạn dựng lên. Rất nhiều dân chạy nạn đều ở nơi này, tuy rằng đơn sơ cực kì, thế nhưng chẳng hề dơ bẩn bất kham.
Có người nhìn thấy bọn họ đi tới, vội vã đến giúp đỡ. Mấy người đỡ Tề Hầu đi vào nhà, đặt trên giường.
Dân chạy nạn nói:
"Ân công yên tâm, nơi này có lão y sư, ta lập tức gọi lại đây, ở ngay bên cạnh."
Ngô Củ vội vàng gật đầu, nói:
"Làm phiền."
Dân chạy nạn nói:
"Ân công đừng nói như vậy. Ngài không kể hiềm khích lúc trước, thực sự khiến ta xấu hổ không thôi. Bây giờ có thể báo đáp ta thấy là chuyện may mắn."
Hắn không nói nhiều lời vội vàng đi gọi lão y sư đến. Dân chạy nạn đi, Ngô Củ nhìn quanh bốn phía một chút. Có rất nhiều người đang nhìn bọn họ. Có thể là bởi vì không biết Ngô Củ cùng Tề Hầu lai lịch thế nào, người ở đây cảm thấy rất hiếu kỳ, thế nhưng trong mắt không có ác ý.
Một bà lão bưng cái bát đi tới, đưa cho Ngô Củ nói:
"Người trẻ tuổi, uống nước đi."
Ngô Củ vội vã cảm ơn, muốn đút cho Tề Hầu uống. Môi Tề Hầu đã khô nứt, thế nhưng Tề Hầu hoàn toàn không có ý thức, căn bản uống không được.
Khi Ngô Củ đang gấp, dân chạy nạn mang theo lão y sư đến. Lão y sư tóc trắng xoá, thoạt nhìn rất lớn tuổi, vội vã đi kiểm tra vết thương cho Tề Hầu. Khi thấy cành cây cố định chân cho Tề Hầu, lão y sư rất kinh ngạc. Dù sao thời đại này y học chưa phát triển, rất nhiều người tin vu thuật, thế nhưng không tin y thuật. Như Đường Nhi lại bị gọi là Đường Vu, mà cũng không phải là Đường Y chính là cái đạo lý này. Bởi vậy lão y sư nhìn thấy nhánh cây giản dị cố định đã rất kinh ngạc, đối với Ngô Củ nói:
"Có cái này cố định rất tốt, nếu như không phải như vậy, chỗ bị thương rất khó khôi phục."
Lão y sư kiểm tra cho Tề Hầu, sau đó kê một ích thảo dược cầm máu tiêu sưng cho Tề Hầu. Mấy dân chạy nạn tìm đến cành cây mới để lão y sư cố định tay cho Tề Hầu. Chờ chăm sóc tốt cho Tề Hầu, lão y sư liền nhìn tay của Ngô Củ. Ngô Củ là bị thương ngoài da, thế nhưng thương tổn rất nghiêm trọng. Khớp và bên trong đều tổn thương, căn bản không có cách nào hoạt động tay, chỉ cần hơi động liền nứt ra.
Rất nhanh sắc trời liền đến đêm đen, bọn họ chạy trốn một ngày, Ngô Củ mệt mệt bở hơi tai, nhóm dân chạy nạn đều ngủ chen chúc, nhưng vẫn đem giường nhường cho Tề Hầu, những người khác đều lót ổ ở trong góc.
Dân chạy nạn động viên nói:
"Ân công đừng nóng vội. Hai ân công đều là người tốt, tuyệt đối có đại phú đại quý, không có chuyện gì. Lão y sư cũng nói, ân công thân thể cường tráng, rất nhanh liền có thể khôi phục."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Thực sự là cám ơn các người."
Dân chạy nạn nói:
"Ân công đừng nói như vậy, nếu không có các ân công cho lương thực, mọi người đều phải chết đói, sao còn nói cái này?"
Đêm đã khuya, Ngô Củ mệt thế nhưng không dám ngủ, chỉ sợ Tề Hầu tỉnh lại, có nhu cầu gì, bởi vậy ngồi ở một bên nhìn chằm chằm Tề Hầu.
Tề Hầu sắc mặt tái nhợt, bất quá bởi vì đã cầm máu, đã không giống trước khó coi. Bên cạnh có đống lửa vô cùng ấm áp, bởi vậy lông mày Tề Hầu cũng giãn ra.
Ngô Củ liền tỉ mỉ nhìn hắn, chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của Tề Hầu. Thuận treo sườn mặt góc cạnh rõ ràng xoa xoa xuống. Khi ngón tay Ngô Củ xoa xoa đến đôi môi, đột nhiên lông mày Tề Hầu nhíu một cái, lông mi cũng run run một cái, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Ngô Củ lập tức kinh hỉ nhìn chằm chằm Tề Hầu. Quả nhiên Tề Hầu đã tỉnh lại, có chút mê man mở mắt ra. Bởi vì mất máu thống khổ, làm cho hắn có chút khó chịu cùng uể oải, cổ họng khô rát lợi hại.
"Ôi..."
Ngô Củ vội vã kề sát, thấp giọng gọi:
"Quân thượng?"
Tề Hầu ánh mắt còn rất mờ, đầu tiên nghe được giọng Ngô Củ rất nhỏ, rất khàn khàn, thế nhưng mang theo nồng đậm kinh hỉ. Hắn nhìn kỹ, thấy quả nhiên là Nhị ca nhà hắn.
Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ, lúc này mới nhớ tới bọn họ đang chạy trối chết, đột nhiên cả kinh liền ngồi dậy. Ngô Củ vội vã ngăn cản hắn, nói:
"Đừng nhúc nhích, nhanh nằm xuống."
"Ui..."
Tề Hầu tựa hồ cảm giác được cánh tay của mình có vấn đề, đau khiến hắn giật mình, kinh ngạc nói:
"Tay Cô..."
Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Không có chuyện gì, chỉ là gảy xương. Lão y sư đã xem qua, nói Quân thượng thân thể tốt, rất nhanh liền có thể trở lại bình thường."
Tề Hầu nghe, lúc này mới chậm rãi nhìn bốn phía chung quanh. Đêm đã khuya, tất cả mọi người đang ngủ, chỉ có Ngô Củ cùng Tề Hầu tỉnh.
Ngô Củ vội vàng đem chuyện lúc trước nói một lần. Tề Hầu nghe nói bọn họ đang ở Cử quốc, có chút giật mình, bất quá rất nhanh liền nói:
"Nhị ca, ngươi sao rồi, vết thương nghiêm trọng không? Nhanh cho Cô nhìn."
Ngô Củ thấy hắn bị thương thành như vậy còn quan tâm mình, có chút cảm động, nói:
"Củ vô sự, thương tổn nghiêm trọng chính là Quân thượng. Quân thượng mau mau nghỉ ngơi thôi."
Tề Hầu chậm rãi nằm xuống, đột nhiên nói:
"Cô mơ một giấc mơ, mơ thấy Nhị ca khóc đó."
Ngô Củ nghe hắn nói như vậy, nhất thời cảm giác không tự nhiên, ho khan một tiếng, nghĩ thầm.
Tuyệt đối không thể để cho Tề Hầu biết. Cứ để hắn cảm thấy chính mình là nằm giấc mộng thôi!
Tề Hầu nói vài câu, bất quá rất nhanh thể lực không chống đỡ nổi, liền nặng nề ngủ. Bởi vì Tề Hầu đã không chuyện gì, còn có thể kể chính mình nằm mộng, Ngô Củ mới yên tâm một ít, nhất thời cảm giác uể oải. Thân thể không chịu nổi, Ngô Củ nằm nhoài bên giường ngủ thiếp đi, ngủ rất say...
Tề Hầu cùng Đại Tư Đồ ở trên núi gặp phục binh, có tặc tử muốn ám sát. Không chỉ như vậy, trên núi còn có khói đặc, hiển nhiên là có người bố trí cạm bẫy. Thạch Tốc cùng Chu Phủ không ngốc, đương nhiên hoài nghi người dẫn đường. Bất quá quan viên cũng biết mình liền bị hoài nghi, bởi vậy diễn khổ nhục kế, đem chính mình làm cho vết thương đầy rẫy, cuối cùng là binh lính nhấc trở về.
Quan viên một thân vết thương, khóc lóc nói:
"Công tử! Tướng quân! Tiểu thần! Tiểu thần vô năng a!! Tiểu thần vô năng, Tiểu thần không thể bảo vệ tốt Quân thượng!!"
Chu Phủ đã phái người tìm một ngày, cái gì cũng không tìm được, cuối cùng chỉ tìm được quan viên vết thương đầy rẫy. Chu Phủ lập tức nói:
"Làm sao vậy!? Ngươi nói mau!"
Quan viên kêu khóc nói:
"Quân thượng... Quân thượng......"
Quan viên nói, từ trong lồng ngực móc ra một cái xiêm y màu đen dính máu, chính là xiêm y của Tề Hầu. Ngô Củ lúc đó dùng áo Tề Hầu lau máu rồi vứt hướng khác để đánh lạc hướng những truy binh kia. Đám truy binh quả nhiên đến, gặp được xiêm y.
Quan viên cẩn thận từng li từng tí một đem xiêm y lấy ra, kêu thảm nói:
"Quân thượng... Hu hu hu..."
Chu Phủ cùng Thạch Tốc vừa nhìn thấy kiện xiêm y, nhất thời trong lòng "lộp bộp!". Chu Phủ liền vội vàng nói:
"Quân thượng cùng Đại Tư Đồ đến cùng làm sao vậy?"
Quan viên khóc lóc nói:
"Tướng quân ngài không biết, tất cả những thứ này vốn là bẫy a! Là cạm bẫy do Đại Tư Đồ làm ra!"
Hắn vừa nói, Thạch Tốc lập tức nhíu mày, sầm mặt lại. Chu Phủ cùng Ngô Củ giao tình cũng không tồi, nghe đến lời này phẫn nộ nói:
"Ngươi nói dối."
Quan viên sợ hết hồn, lập tức oan ức nói:
"Không không, tiểu thần không có nói dối, không có nói dối a! Là Đại Tư Đồ làm. Lúc đó tiểu thần ở bên cạnh, những phục binh đáng ghét đều là Đại Tư Đồ gọi ra. Hắn muốn làm phản! Muốn hành thích quốc quân a. Quân thượng không có phòng bị đã bị đâm. Tiểu thần che chở Quân thượng chạy trốn, nhưng bọn họ nhiều người, căn bản không có cách chạy trốn. Quân thượng đánh mấy kiếm, té xuống vách núi. Tiểu thần... tiểu thần ra sức đi túm, chỉ lôi được xiêm y này!"
Thạch Tốc cau mày, mặt âm trầm, nói:
"Nếu là Đại Tư Đồ làm, vậy ngươi tận mắt thấy toàn bộ quá trình, sao còn có mạng sống sót trở về?"
Quan viên quyết định chủ ý, muốn đem những chuyện này đổ hết cho Ngô Củ, bởi vậy đã nghĩ xong lời nói, liền đọc làu làu.
"Đại Tư Đồ cũng muốn giết tiểu thần a. Tiểu thần bị truy đuổi một đường, Đại Tư Đồ đem tiểu thần đẩy xuống sườn núi. Thế nhưng tiểu thần... tiểu thần mạng lớn, chỉ là ngã trên mõm đá không có ngã chết..."
"Nói bậy!"
Chu Phủ quát một tiếng, nói:
"Ngươi nói dối! Đại Tư Đồ sẽ không làm sự tình bỉ ổi đến mức đó!"
Quan viên thấy Chu Phủ phát hỏa, vội vã dập đầu lạy nói:
"Tướng quân! Tướng quân ngài phải tin tưởng tiểu thần a. Tiểu thần nói là thật. Mà... Mà thời điểm Đại Tư Đồ đẩy tiểu thần xuống núi, tiểu thần từ trên người hắn kéo xuống một vật, xin hai vị xem qua!"
Quan viên nói, lại từ trong tay áo lấy ra một thứ, là một cái ngọc đôn. Ngọc đôn quý giá điêu khắc tinh xảo, lúc này lại rơi thiếu mất một góc, loang lổ bác bác, mặt trên còn có vết máu.
Chu Phủ cùng Thạch Tốc liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là vật của Ngô Củ. Ngô Củ mỗi ngày đều đeo bên người cái ngọc đôn này. Hai người cũng không biết ngọc đôn đại biểu cái gì, thế nhưng đều biết Ngô Củ rất yêu thích phối sức này, chưa từng rời thân.
Kỳ thực ngọc đôn này là bùa "sống". Tại Lương Phủ Sơn Cử quốc, Ngô Củ cứu Tề Hầu lần thứ nhất, Tề Hầu liền đem ngọc đôn cho Ngô Củ. Tề Hầu đã nói qua, bên trong ngọc đôn này có một giọt máu của hắn, xem như là uống máu ăn thề, ngày sau coi như Ngô Củ có phạm tội mất đầu cũng có thể dùng cái ngọc đôn này để đổi mạng sống một lần, quân vô hí ngôn.
Ngô Củ sau đó đem ngọc đôn đeo bên người, một mặt đây là kim bài miễn tử, một mặt khác cũng bởi vì đây là vật quốc quân ban thưởng, cho nên đeo là biểu đạt cung kính HunhHn.
Mà bây giờ ngọc đôn ở trên tay quan viên kia...
Chu Phủ một mặt kinh ngạc, Thạch Tốc lại vẫn như cũ trầm mặt, nói:
"Tìm, phái tất cả mọi người đi tìm. Nếu như nói là Đại Tư Đồ mưu phản, Tốc là người thứ nhất không tin. Trừ phi tìm được người, ngay trước mặt ta thừa nhận. Còn không mau đi!"
Thạch Tốc giọng trầm thấp khàn khàn, lại hết sức uy nghiêm. Quan viên kia thấy bọn họ không tin, trong lòng lo lắng, nhưng sợ sẽ lộ vội vàng đứng lên chạy ra bên ngoài, nói:
"Vâng vâng vâng, tiểu nhân đi phái binh tìm người. Nhất định sẽ tìm được Quân thượng cùng Đại Tư Đồ."
Chu Phủ thấy quan viên đi, vội vàng hướng Thạch Tốc nói:
"Thạch đại ca sao để cho hắn đi! Nhìn xem hắn vẻ mặt gian giảo, nhất định có vấn đề. Cho hắn đi tìm Quân thượng cùng Đại Tư Đồ, nhất định sẽ có chuyện."
Thạch Tốc chỉ là cau mày, không hoang mang như Chu Phủ, nói:
"Việc lên núi đi thăm dò địa hình chỉ có chúng ta cùng quan viên địa phương biết. Mà ở trên núi đột nhiên gặp tập kích, còn có tổ chức, thế lực không nhỏ. Ngươi cảm thấy sẽ là ai?"
Chu Phủ lập tức nói:
"Tất nhiên là tên quan chó má kia!"
Tại thời Xuân Thu, đặc biệt là trước trung kỳ, "quan địa phương " cùng "quan thôn " cũng không đơn giản như rất nhiều người nghĩ.
Thời điểm Chu Thiên tử sắc phong chư hầu, kỳ thực chư hầu khác họ cũng chỉ tương đương với "quan thôn". Ngẫm lại xem, toàn bộ phạm vi Chu Triều quản hạt kỳ thực rộng lớn. Từ phía bắc bị bên trong Chu Triều gọi là man tộc, đó chính là Yến quốc. Yến quốc kỳ thực chính là Bắc Kinh hiện tại. Từ Bắc Kinh một đường đi xuống cho tới vùng cực nam là Sở quốc. Sở quốc hiện tại là Hồ Bắc. Một khoảng cách như vậy phân chia hơn quốc gia, mỗi quốc gia khởi đầu đều nhỏ. Cho nên trong mắt Chu Thiên tử không phải là quan thôn sao?
Chu Triều sở dĩ lễ nghi tan vỡ kỳ thực vì "quan thôn" có thể mang binh. Trong mắt Chu Thiên tử, quan thôn cũng không đáng nhắc tới. Trao binh quyền cho cấp dưới, dần dần chư hầu khác họ bành trướng, chậm rãi mở rộng. Cuối cùng ngược lại chư hầu họ Cơ trở nên bị yếu thế, thường phải nể mặt mũi "quan thôn" chư hầu khác họ.
Chu Thiên tử cùng chư hầu quan hệ như vậy, mà chư hầu cùng quan ấp quan hệ kỳ thực cũng là như thế.
Đơn giản nhất nêu ví dụ, đó chính là Lỗ quốc cùng Tào quốc. Tào quốc chính là một ấp của Lỗ quốc. Vừa mới bắt đầu cũng không phải là Tào quốc, mà là Tào ấp. Bởi vì ấp phát triển phồn thịnh dần dần bắt đầu nắm giữ binh lực mạnh liền tách ra khỏi Lỗ quốc biến thành quốc gia phụ thuộc Lỗ quốc.
Bởi vậy quan thôn vào niên đại đó là quan viên nắm giữ thực quyền. Tuy rằng thoạt nhìn cũng không có gì lợi hại thế nhưng kỳ thực rất nhiều quốc gia nội loạn, Công tử trốn chạy phải hợp tác quan thôn về cướp ngôi vị.
Quan ấp trong tay có binh, hơn nữa nắm giữ quyền lợi cùng tiền tài một phương, dĩ nhiên là có thế lực. Bây giờ trước mắt quan ấp bị giáng chức, tuy rằng vẫn chưa có người thay thế, nhưng trong núi không hổ thì khỉ xưng vương, bởi vậy quan viên cấp dưới này hiện tại được rất nhiều người ngầm thừa nhận thay thế quan ấp, quyền lợi dĩ nhiên là nắm giữ ở trong tay của hắn.
Chu Phủ hoài nghi hắn không phải là không có đạo lý, bởi vì hắn có năng lực, hơn nữa còn biết hướng đi của Tề Hầu, thực sự phi thường khả nghi.
Thạch Tốc gật gật đầu, Chu Phủ sốt ruột nói:
"Thạch đại ca, ngươi biết sao còn để cho hắn đi tìm người. Nếu là lòng mang ý đồ xấu, coi như tìm được người rồi cũng làm chuyện xấu!"
Thạch Tốc nói:
"Đừng có gấp, cũng là bởi vì như vậy, ta mới để cho hắn đi tìm người."
Chu Phủ trong lúc nhất thời càng là bối rối. Thạch Tốc nói:
"Nếu thật là quan viên này giở trò quỷ, chúng ta ép hỏi hắn cũng rất khó chiếm được kết quả. Không bằng bày ra một bộ cần hắn đi tìm Quân thượng để hắn thả lỏng cảnh giác, lại phái người giám sát hắn. Nếu quan viên này thật sự có cái gì dị động, chúng ta cũng thuận lợi tìm người."
Chu Phủ lúc này mới nghe hiểu. Thì ra Thạch Tốc là cố ý cho quan viên đi tìm người. Dù sao cho quan viên hành động công khai bọn họ có thể lén lút theo dõi, khả năng tìm được Tề Hầu cùng Đại Tư Đồ cũng lớn một ít.
Thạch Tốc còn nói:
"Ta cũng phái người tiếp tục đi tìm, như vậy chia binh hai đường, cũng sớm chút tìm được Quân thượng cùng Đại Tư Đồ."
Chu Phủ gật gật đầu, nói:
"Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy."
Quan viên từ phòng đi ra, diễn xong vừa khổ nhục kế, kỳ thực hắn cũng rất khổ não. Bởi vì tuy rằng thề son sắt nói Tề Hầu đã chết, thế nhưng kỳ thực hắn không có bắt được Tề Hầu, cả thi thể cũng không có tìm được, trái lại tìm được thi thể hai binh lính, một bị kiếm cắm ngực, một rớt xuống thác nước.
Hơn nữa theo cái hướng Tề Hầu cùng Đại Tư Đồ đào thoát, rất có thể đã đến Cử quốc. Nếu đã vào Cử quốc cũng không tiện đuổi theo, vạn nhất bị người Cử quốc phát hiện, đây chính là vấn đề ngoại giao.
Bởi vậy quan viên cũng hết sức lo lắng, bí mật gọi người tới, nói:
"Còn chưa tìm được người?"
Một binh sĩ liền vội vàng nói:
"Đại nhân, nhóm tiểu nhân đã gia tăng lục soát, thế nhưng... Thế nhưng tìm khắp trên núi cũng không thấy người, cả thi thể cũng không có."
Quan viên nói:
"Phế vật! Còn không mau đi tìm, chỉ cần tìm được, ngay lập tức giết, ta chỉ muốn thi thể!"
Binh sĩ kia liền vội vàng nói:
"Dạ dạ, tiểu nhân biết."
Tại Cử quốc.
Tề Hầu cùng Ngô Củ nặng nề ngủ một buổi tối, lúc tỉnh lại nhóm dân chạy nạn đã bắt đầu làm bữa sáng. Bữa sáng rất đơn giản, chỉ là một ít cháo trắng không thế nào no, bất quá Tề Hầu bị đói bụng làm tỉnh rồi.
Tề Hầu lúc tỉnh lại liền phát hiện Ngô Củ nằm nhoài bên cạnh mình, ngủ không yên ổn. Hai tay bọc băng gạc, mà bởi vì khớp bị thương nên không khép lại, băng gạc có chút đỏ lên. Tề Hầu nhìn Ngô Củ, trong lòng nhất thời nhói đau một cái.
Hắn chậm rãi chống đỡ ngồi dậy, muốn để Ngô Củ nằm nghỉ ngơi một chút. Không nghĩ tới hắn hơi động, Ngô Củ ngay lập tức liền tỉnh rồi, liền vội vàng ngẩng đầu lên, nói:
"Quân thượng sao thế? Nơi nào không thoải mái?"
Tề Hầu thấy Ngô Củ dáng dấp như thế còn sốt sắng, nhịn không được cười nói:
"Nhị ca lo lắng cho Cô, Cô rất vui vẻ."
Ngô Củ bất đắc dĩ nói:
"Quân thượng trên người có chỗ không thoải mái?"
Tề Hầu lắc lắc đầu, nói:
"Không có gì, chỉ là chán, đã tốt lắm rồi, đa tạ Nhị ca cứu giúp."
Ngô Củ nói:
"Quân thượng không cần cảm tạ Củ. Có cảm tạ thì là những thôn dân này mới phải."
Dân chạy nạn vừa vặn đi tới, đem bát cháo nóng bưng lại đây, nói:
"Ân công khách khí cái gì, nơi này người nào không tiếp thụ ân huệ của ân công?"
Tề Hầu là bị đói bụng tỉnh, Ngô Củ cũng biết hắn chảy máu quá nhiều cần thiết bổ thân thể, vội vã bưng cái bát qua đút cho Tề Hầu ăn.
Mùi vị không dễ ăn, có thể nói là không có cách nào nuốt xuống với một người yêu thích mỹ thực như Tề Hầu. Có thể vô cùng gian nan, bởi vì đói lả coi như khó ăn hơn nữa cũng phải ăn, bằng không không có sức lực.
Ngô Củ biết ăn không ngon, nhìn thấy Tề Hầu cau mày, thấp giọng nói:
"Quân thượng phải ăn nhiều, bằng không vết thương không có cách nào khép lại."
Tề Hầu nhẹ giọng nói:
"Không có ngon như Nhị ca nấu."
Ngô Củ bất đắc dĩ nói:
"Bây giờ cũng không có điều kiện, Quân thượng ăn tạm. Với lại, đây là tấm lòng thành của mọi người đã bỏ ra lương thực giúp đỡ Quân thượng, không có gì ăn không ngon."
Tề Hầu còn nói:
"Nhị ca trở về làm trứng gà hấp có được hay không?"
Ngô Củ có chút kỳ quái.
Sao trứng gà hấp biến thành tân sủng của Tề Hầu rồi. Dựa theo khẩu vị của Tề Hầu mà nói, hắn thích món cay vị đậm loại lớn, như cá nướng cay, thịt nướng, bánh rán, bánh bao hay sao? Đột nhiên sao thích món trứng gà hấp thanh đạm?
Kỳ thực Ngô Củ không biết trong mắt Tề Hầu, món non mềm như trứng gà hấp giống Ngô Củ như đúc. Mùi vị chỉ sợ cũng giống nhau, non mượt không để lại miệng, quả thực không có biện pháp bỏ qua rồi!
Ngô Củ có thể không nghĩ tới Tề Hầu có suy nghĩ này, liền nói:
"Được, trở về nhất định làm cho Quân thượng ăn. Một cái trứng gà cũng không có gì."
Ngô Củ mới vừa nói xong, Tề Hầu lập tức cò kè mặc cả.
"Không được, không thể là một cái, muốn sáu cái trứng gà hấp."
Ngô Củ suýt nữa phun máu lên mặt Tề Hầu.
Hỏi xem ai ăn trứng gà một lần ăn sáu cái, cũng không phải bổ phun máu mũi. Trứng gà nhất định sẽ trực tiếp từ trong lỗ mũi phun ra ngoài!
Tề Hầu không có nghe Ngô Củ trả lời, lập tức lộ ra một mặt oan ức nói:
"Không được sao, Nhị ca?"
Ngô Củ nghĩ thầm.
Đương nhiên không được, ăn sáu cái trứng một lần muốn khó tiêu sao?
Nhưng không thể cùng hắn thảo luận loại vấn đề tẻ nhạt này, Ngô Củ liền hùa theo nói:
"Được chứ, trở về làm cho Quân thượng ăn. Quân thượng muốn mấy cái làm mấy cái."
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Tuy rằng Cô rất muốn nghe Nhị ca nói muốn gì cũng được. Thế nhưng nghe câu này vừa nghe cũng biết là giả. Nhị ca qua loa Cô đều không có thành ý như thế."
Ngô Củ dĩ nhiên không có gì để nói. Mà Tề Hầu cảm quan còn rất nhạy bén...
Ngô Củ đút Tề Hầu ăn xong, mới tự mình ăn một chút, liền nói:
"Bây giờ như thế nào cho phải?"
Bây giờ tình thế đã rất rõ ràng, hiển nhiên là quan viên kia quấy phá. Bọn họ muốn đi về, thế nhưng không dễ dàng. Dù sao Biên ấp là phạm vi quản hạt của quan viên kia, tuy rằng Chu Phủ cùng Thạch Tốc tọa trấn tại đó, thế nhưng cường long không áp được rắn độc. Ai biết quan viên kia giở trò gì, bọn họ chưa thấy Chu Phủ cùng Thạch Tốc đã bị tóm.
Tề Hầu bị trọng thương, gãy xương cần điều dưỡng. Nếu như không cố gắng điều dưỡng lỡ tay gãy có di chứng hoặc là biến thành tàn tật sẽ khiến người ta bàn luận. Hơn nữa chân của Tề Hầu vết thương đầy rẫy, tuyệt không thể bôn ba, Ngô Củ không dám mang theo Tề Hầu đi mạo hiểm.
Tề Hầu trầm ngâm một trận, nói:
"Không bằng... Nhờ người đi truyền tin."
Ngô Củ cũng nghĩ đến điểm này. Bởi vì trước đó Ngô Củ đã thông báo để cho dân chạy nạn Cử quốc tiến vào trong thành lĩnh lương thực, bởi vậy dân chạy nạn Cử quốc cũng có thể đi vào thành dễ dàng. Nhờ dân chạy nạn đi báo tin quá thích hợp.
Thế nhưng có một vấn đề!
Tề Hầu nói:
"Dân chạy nạn không vào được phủ quan, không có cách nào gặp Chu Phủ cùng Tốc."
Vào lúc này Ngô Củ nở nụ cười, nói:
"Quân thượng quên mất còn có Yển tiên sinh sao?"
Ngô Củ cùng Tề Hầu cũng không biết chuyện trên núi bị ám sát tuy rằng không phải là Yển Thượng tổ chức, thế nhưng Yển Thượng có "công lao". Yển Thượng đem tin tức tiết lộ ra, quan viên kia mới có gan đi ám sát.
Ngô Củ cùng Tề Hầu không biết Yển Thượng là người của Sở Vương. Yển Thượng bởi vì Sở Vương có ân huệ, một mặt cũng là vì trả thù Trịnh quốc, vừa vặn cần ra tay với Tề quốc. Bởi vậy Yển Thượng mới nghĩ đến muốn ám sát Tề Hầu, dùng biện pháp lao khổ một lần, về sau không cần phí sức HunhHn.
Sở quốc cùng Tề quốc vốn ở hai trận doanh. Yển Thượng chính là bên phía Sở Vương. Thời Xuân Thu không chiến tranh chính nghĩa, Yển Thượng dùng mưu này cũng không gì đáng trách. Còn nữa, bởi vì Đường Vu, Yển Thượng đã từng hai lần ba lần khuyên can Ngô Củ đừng lên núi. Chỉ là Ngô Củ cùng Tề Hầu đều cảm thấy Yển Thượng có ân với mình, cho nên căn bản không có suy nghĩ nhiều.
Bây giờ Ngô Củ nghĩ kế, chuẩn bị nhờ dân chạy nạn tiến vào thành Biên ấp mang tin cho Yển Thượng. Yển Thượng thông báo Chu Phủ cùng Thạch Tốc phái binh đến biên giới đón Tề Hầu cùng Ngô Củ, như vậy liền an toàn hơn nhiều, cũng có thể tránh khỏi quan viên giở trò.
Tề Hầu cũng không hoài nghi Yển Thượng, cảm thấy biện pháp này rất tốt, liền nói:
"Vẫn là Nhị ca có biện pháp tốt."
Dân chạy nạn nói:
"Nhóm ân công cần truyền tin, để ta đi?"
Ngô Củ nói:
"Như vậy không tốt, lần trước ngươi ám sát sự tình rất lớn, ta e sợ quan phủ nhận ra ngươi, vẫn để cho người khác đi thôi."
Dân chạy nạn kỳ thực không hiểu cái đó. Bọn họ nghĩ tìm một người thoạt nhìn không thế nào bắt mắt, cũng không lực uy hiếp đi. Lão y sư kia bởi vì cũng nhận lương thực do Tề quốc giúp nạn thiên tai. Tuy rằng là người Cử quốc, thế nhưng lão y sư cũng nguyện ý giúp việc này.
Tề Hầu dùng một mảnh vải từ xiêm y đã rách của hắn viết mấy câu, sau đó giao cho lão y sư. Lão y sư đem mảnh vải rách nhét vào trong ngực chuẩn bị đi vào thành trước giờ trưa, cũng may buổi chiều có thể trở về.
Yển Thượng theo đội ngũ trở về phủ, bên ngoài đều là âm thanh tìm người. Vừa rạng sáng ngày thứ hai rất sớm đã huyên náo, binh lính đến đi, hồi bẩm tiến trình tìm người. Bất quá vẫn như cũ không có gì tiến triển, Tề Hầu cùng Đại Tư Đồ vẫn không có tìm thấy.
Yển Thượng quan sát một chút. Quan viên kia đầy mặt sốt ruột, không có thả lỏng. Yển Thượng liền hiểu, quan viên kia không giết được Tề Hầu cùng Đại Tư Đồ, mà là để bọn họ chạy thoát.
Yển Thượng kỳ thực vốn không có bao lớn hi vọng. Bởi vì quan chức ở Biên ấp này đều ngu ngốc, nếu có thể giết được Tề Hầu, cũng coi như là bớt việc, Yển Thượng có ý định thử một lần. Bây giờ xem ra hiển nhiên là thất bại.
Bên trong phủ rất nhiều người đi ra ngoài tìm quốc quân cùng Đại Tư Đồ, bởi vậy người phát cháo liền thiếu. Yển Thượng dựa vào danh nghĩa đi phát cháo, ra khỏi phủ một chuyến, rất nhanh liền gặp mặt người liên lạc Sở quốc.
Người Sở quốc lát sau mới đến. Bởi vì là ban ngày, hai người nói chuyện không thể quá dài. Người kia cau mày nói:
"Kế hoạch của ngươi thất bại. Tề Hầu không có chết. Ta nghe nói quan viên kia rõ ràng là người ngu ngốc, để Tề Hầu cùng Đại Tư Đồ đào thoát, hơn nữa rất có thể đã trốn vào Cử quốc."
Yển Thượng nghe lại không có bất kỳ lo lắng cùng thần sắc kinh ngạc, nhàn nhạt nói:
"Ta nghĩ cũng phải. Có thể làm cho quan viên bó tay, không gì bằng hai người trốn khỏi phạm vi quản hạt. Xem ra Tề Hầu cùng Đại Tư Đồ cũng có chút bản lĩnh."
Người Sở quốc cười lạnh nói:
"Ngươi cũng không vội vã? Việc này nếu là tra được trên đầu ngươi, hừ, ta xem ngươi làm sao đây? Làm sao hướng Sở Vương bàn giao?!"
Yển Thượng nói:
"Chính là sốt ruột mới tìm ngươi tới. Nếu đã không có cách nào giết chết Tề Hầu, vậy liền đem phương thức thay đổi một chút, cần ngươi làm một việc."
Người Sở quốc còn nói:
"Lúc này Yển đại phu lại muốn ta làm cái gì?"
Yển Thượng híp mắt, nhàn nhạt nói:
"Giết quan ấp kia, để ngừa tra được trên đầu ta. Chuyện còn lại, ngươi không cần quản."
Người Sở quốc nghe khẩu khí của Yển Thượng, sắc mặt rất khó nhìn. Bất quá hắn nhìn ra được Sở Vương rất trọng dụng Yển Thượng, bởi vậy cũng không có cách nào, rất nhanh liền rời đi.
Yển Thượng chậm rãi đi trở về. Mới vừa đi một đoạn hắn thấy một ông lão chạy đến. Ông lão kia hướng về phía hắn chạy tới, nắm lấy vạt áo hắn, nhỏ giọng nói:
"Ngài là Yển tiên sinh?"
Yển Thượng ngờ vực nhìn ông lão kia một cái, nói:
"Đúng vậy, ông là...?"
Ông lão kia lập tức nắm lấy bàn tay Yển Thượng không buông, nói:
"Yển tiên sinh, ta có thể tìm được ngài rồi. Có người uỷ thác ta đưa một phong thư, Yển tiên sinh mau xem."
Yển Thượng càng ngờ vực. Hắn đem mảnh vải rách ông lão đưa mở ra xem. Chữ là dùng nước thảo dược viết.
Yển Thượng mở ra xem, nhất thời trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Là do Tề Hầu ghi chép, nói cho Yển Thượng vị trí cụ thể, nhờ Yển Thượng báo với Chu Phủ cùng Thạch Tốc, để Chu Phủ cùng Thạch Tốc mang binh đi tìm bọn họ.
Yển Thượng nhìn tấm vải rách, híp mắt. Con ngươi bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy chuyển động, tựa hồ đã nghĩ được biện pháp gì.
Yển Thượng liền đối với ông lão kia nói:
"Lão tiên sinh, làm phiền ngài mang một câu nói trở về."
Lão y sư liền vội vàng gật đầu, nói:
"Yển tiên sinh, ngài cứ nói."
Yển Thượng dặn dò lão y sư xong, lập tức đem mảnh vải rách nhét vào trong lồng ngực, sau đó đi vào phủ.
Yển Thượng vào phủ, cũng không có lập tức đi tìm Chu Phủ cùng Thạch Tốc, mà là đứng một chốc, tựa hồ suy nghĩ vấn đề gì. Mặt mũi hắn lạnh lùng cực kỳ, nhíu lại lông mày, đứng một chốc mới cất bước đi về phía trước.
Đường Vu nghe nói Tề Hầu cùng Đại Tư Đồ Củ có chuyện. Thế nhưng hắn không có cách nào, bản thân còn bị thương, những người khác đều đi tìm người, Đường Vu liền ở bên trong phủ đợi. Vạn nhất Tề Hầu cùng Đại Tư Đồ Củ trở về, Đường Vu cũng dễ tìm người đi ra ngoài báo tin.
Đường Vu vẫn luôn không thể yên ổn, liền chuẩn bị đi ra ngoài một vòng. Hắn mới vừa đi ra liền thấy Yển tiên sinh. Yển tiên sinh đứng ở vườn hoa nhỏ không nhúc nhích, cũng không biết nghĩ cái gì.
Hôm nay khí trời so với trước đó vài ngày lạnh hơn, Đường Vu thấy hắn mặc mỏng, còn muốn gọi nhanh chóng tiến vào phòng. Bất quá Đường Vu vừa muốn mở miệng, liền thấy Yển tiên sinh dùng tay ấn ngực một cái, lập tức liền cất bước đi. Đường Vu không biết hắn muốn đi đâu, thế nhưng phương hướng là đến sâu bên trong. Đường Vu nhíu nhíu mày, lập tức nhấc chân đuổi theo...
Yển Thượng suy tư một chút, liền đi. Hắn mơ hồ nghe giọng quan viên nói.
"Phế vật! Sao còn chưa tìm được!? Hắn có thể mọc cánh bay mất sao!? Còn không mau đi tìm!! Lại tìm!"
"Dạ dạ..."
Thời điểm Yển Thượng đi tới, vừa vặn cửa lớn mở ra. Bên trong đi ra vài quan binh. Mấy người lính kia vội vã rời đi, thời điểm đi còn liếc mắt nhìn Yển Thượng.
Quan viên muốn đóng cửa, liền thấy Yển Thượng đứng ở bên ngoài. Yển Thượng là khách quý của Tề Hầu. Quan ấp trước bị Yển Thượng đẩy đổ, bởi vậy quan viên vừa nhìn thấy Yển Thượng, nhất thời sợ hết hồn. Hắn sợ lời nói mới rồi bị lộ hết, không biết có bị Yển Thượng nghe ra đầu mối gì hay không.
Yển Thượng nở nụ cười, chậm rãi đi tới, nói:
"Đại nhân, không mời tiểu dân đi vào uống chén trà?"
Quan viên ngờ vực đề phòng nhìn Yển Thượng. Yển Thượng lại nói:
"Tiểu dân trong tay có thứ đại nhân muốn."
Quan viên nghe, con ngươi chuyển động, nhìn Yển Thượng. Yển Thượng nở nụ cười, nói:
"Cũng có thể là tin tức khiến đại nhân rơi đầu xuống đất..."
Quan viên vừa nghe, nhất thời rùng mình một cái. Yển Thượng ung dung đi vào phòng, quan viên vội vàng đem cửa đóng lại.
"Rầm!"
Yển Thượng sau khi đi vào trực tiếp ngồi xuống, rót cho mình một ly trà, chậm rãi thưởng thức. Hít một hơi trà, hắn cười nói:
"Đại nhân thật đúng là hưởng phúc. Bất quá đại nhân cũng hưởng không được mấy ngày nữa."
Yển Thượng nói như vậy, quan viên vô cùng sợ sệt. Dù sao Yển Thượng là người có tiền án, quan viên liền trừng hai mắt, một dáng vẻ uy nghiêm, muốn dọa Yển Thượng, nói:
"Điêu dân, là muốn lường gạt bản quan?"
Yển Thượng nở nụ cười, từ trong lồng ngực móc ra một mảnh vải rách, trực tiếp vứt trên bàn, nói:
"Có phải là lường gạt đại nhân, đại nhân tự xem đã biết."
Quan viên ngờ vực đem mảnh vải rách mở ra. Bản thân chỉ là dự định nhìn một cái, không nghĩ tới vừa nhìn, đôi mắt hắn nhất thời liền muốn rơi ra ngoài. Phía trên kia là Tề Hầu viết, muốn Thạch Tốc cùng Chu Phủ đi đến biên giới đón bọn họ. Hơn nữa còn nói hoài nghi quan viên phá rối, sự tình ám sát rất có thể là quan viên làm ra.
Quan viên vừa nhìn, nhất thời mồ hôi chảy xuống, mặt cũng phai màu, thiếu chút hàm răng khua thành tiếng. Xem xong vải rách, hắn liền nhìn Yển Thượng, nói:
"Ngươi... Ngươi là có ý gì!?"
Yển Thượng rất tự nhiên đưa tay thu mảnh vải rách trở về, cười nói:
"Có ý gì? Đại nhân không phải rất rõ ràng sao? Lẽ nào đại nhân muốn Yển Thượng đem vải rách này giao cho Chu tướng quân cùng Công tử Tốc? Như vậy đại nhân thật đúng là ăn không hết lượn mang đi."
Quan viên phẫn nộ nói:
"Ngươi dám uy hiếp bản quan?! Ngươi là muốn dọa dẫm bản quan!? Yển Thượng a Yển Thượng, ngươi là loại lòng tham không đáy!"
Yển Thượng cười híp mắt, nâng ly trà lên hớp một ngụm nước trà, rồi nhẹ giọng nói:
"Yển Thượng vốn không phải lòng tham không đáy. Chỉ là Yển Thượng sợ khốn cùng. Đại nhân cũng không phải không hiểu, khốn cùng cùng phú quý, đại nhân ngài sẽ chọn loại nào?"
Quan viên trừng Yển Thượng, nói:
"Ngươi muốn thế nào?"
Yển Thượng nói:
"Tấm vải rách này, Yển Thượng có thể chưa từng thấy, mà đại nhân cũng có thể mang theo binh mã đi "nghênh tiếp" quốc quân cùng Đại Tư Đồ. Còn quốc quân cùng Đại Tư Đồ rốt cuộc là bị tặc nào giết chết, Yển Thượng không biết. Yển Thượng chỉ muốn có một ít tiền đủ cho đời này áo cơm không lo. Đại nhân ngài nói, có đáng giá hay không?"
Quan viên nghe Yển Thượng nói ý tứ rất rõ ràng, là muốn đem tin tức này bán kiếm tiền. Nếu thật sự để Tề Hầu cùng Đại Tư Đồ thuận lợi trở về, như vậy quỷ kế tuyệt đối sẽ bị lộ, thời điểm đó liền là tội chết!
Con ngươi quan viên cuồng chuyển, Yển Thượng vững vàng ngồi ở tại chỗ, cười híp mắt đợi. Liền nghe quan viên rốt cục cắn răng nói:
"Ngươi muốn bao nhiêu?"
Yển Thượng nở nụ cười, nói:
"Nếu đại nhân có thành ý, vậy thì dễ làm rồi."
Yển Thượng cùng quan viên quyết định giá cả, sau đó rất nhanh liền tiền trao cháo múc. Yển Thượng đem mảnh vải rách giao cho quan viên xong, lúc này mới chậm rời phòng.
Yển Thượng đi ra không mấy bước, liền thấy Đường Vu một mặt hờ hững đứng ở trước mặt hắn.
Phòng Đường Vu không ở khu vực này mà ở nơi khá xa. Đường Vu đột nhiên xuất hiện ở đây, còn nhìn Yển Thượng. Yển Thượng nhìn Đường Vu, lập tức rất hờ hững tiếp tục đi về phía trước, nói:
"Ngươi nghe được?"
Đường Vu thấy Yển Thượng đi về phía trước, liền đi cùng hắn, nói:
"Yển tiên sinh?"
Yển Thượng khẩu khí vẫn là nhàn nhạt, hỏi lại.
"Ngươi nghe được?"
Đường Vu vào lúc này mới gật gật đầu, bất quá không lên tiếng. Yển Thượng còn nói:
"Nghe từ thời điểm nào?"
Đường Vu nói:
"Tiểu thần nhìn thấy Yển tiên sinh đi hướng bên này, trong lòng thấy kỳ quái, liền đi theo."
Yển Thượng cười cười, nói:
"Đó chính là từ đầu tới đuôi đều nghe được?"
Đường Vu cũng không nói không phải, cũng không nói phải. Yển Thượng nói:
"Như vậy hiện tại ngươi có phải là muốn đi tố giác ta?"
Đường Vu nhìn Yển Thượng, nói:
"Không phải."
Yển Thượng dừng lại một chút, quay đầu nhìn Đường Vu, ánh mắt có chút sai biệt. Đường Vu ánh mắt trái lại càng thêm bình tĩnh, nói:
"Tiểu thần biết Yển tiên sinh không phải người như vậy."
Yển Thượng sững sờ, lập tức cười khổ một tiếng, nói:
"Hạng người gì? Cả ta cũng không biết người gọi là Yển Thượng rốt cuộc là hạng người gì."
Hắn còn nói:
"Mau tìm Chu tướng quân cùng Công tử Tốc trở về, chậm liền không còn kịp."
Đường Vu vừa nghe, liền vội vàng nói:
"Vâng, Tiểu thần đi ngay."
Kết hoạch ám sát Tề Hầu thất bại. Đã như thế, Yển Thượng liền không thể lại chấp nhất. Phải tránh khỏi bị lộ, nếu lộ tẩy, như vậy mọi khổ nhục trước đó liền uổng phí. Bởi vậy Yển Thượng dự định đi đường khác. Để cho mình tiến vào triều đình Tề quốc, được Tề Hầu tín nhiệm dĩ nhiên là vạch trần gian thần.
Tuy rằng rất nhiều người cũng hoài nghi là quan viên ra tay, thế nhưng Thạch Tốc vì lý do an toàn, e sợ quan viên bắt con tin, bởi vậy không dám manh động. Tề Hầu cùng Ngô Củ chỉ lo Chu Phủ cùng Thạch Tốc không biết quan viên giở trò quỷ, bởi vậy không dám trực tiếp thông báo, sợ bị chặn thư.
Đã như thế biến cố trung gian thực sự nhiều lắm. Yển Thượng khi tiếp nhận tin tức lão y sư đưa tới, đột nhiên lòng sinh một kế. Hắn liền cầm mảnh vải rách đi tìm quan viên giở công phu sư tử ngoạm.
Yển Thượng rất thành công khiến quan viên cảm thấy hắn lòng tham không đáy. Bởi vậy quan viên liền tin Yển Thượng, nhất định sẽ dựa theo chỉ dẫn trong thư đi bắt người.
Vào lúc này Yển Thượng lại để cho Đường Vu đi tìm Chu Phủ cùng Thạch Tốc. Chờ quan viên chó cùng rứt giậu phái binh đi bắt Tề Hầu cùng Đại Tư Đồ, Chu Phủ cùng Thạch Tốc liền đi theo phía sau, có thể thành công nắm lấy cái đuôi hồ ly.
Hơn nữa cứ như vậy, Yển Thượng chính là công thần, Tề Hầu nhất định sẽ càng thêm tín nhiệm hắn. Coi như Yển Thượng không thể đơn giản diệt trừ Tề Hầu, thế nhưng cũng có thể thành công tiến vào triều đình Tề quốc, hoàn thành giao phó của Sở Vương.
Rất nhanh Chu Phủ cùng Thạch Tốc đã về tới. Yển Thượng đem tình huống cùng hai người nói một lần. Hai người đều cảm thấy việc này không nên chậm trễ. Dù sao quan viên bởi vì bị lộ khẳng định muốn diệt trừ Tề Hầu cùng Đại Tư Đồ Củ, nói không chừng lập tức liền hành động. Bởi vậy bọn họ nhất định phải nhanh chóng chuẩn bị mới được.
Lão y sư buổi chiều trở lại, còn mang lời nhắn của Yển Thượng. Ngô Củ cùng Tề Hầu vừa nghe, đều không hẹn mà cùng nhíu nhíu mày, tựa hồ suy tư.
Rất nhanh khí trời liền âm trầm. Trời sắp tối rồi, nhóm dân chạy nạn bắt đầu làm cơm. Ngày hôm nay tựa hồ buổi tối sẽ mưa. Khí trời lạnh vô cùng, có gió đêm, còn có hơi ẩm, luôn có cảm giác sẽ mưa.
Sắc trời tối sầm, nhóm dân chạy nạn chẳng mấy chốc sẽ nghỉ ngơi. Lúc này, thình lình nghe âm thanh, tựa hồ có thứ gì áp sát.
"Sàn sạt..."
"Sàn sạt..."
"Lào xào..."
Một cái dân chạy nạn nói:
"Âm thanh gì?"
"Trời mưa sao?"
Dân chạy nạn vừa mới dứt lời, liền nghe sấm sét.
"Ầm ầm!!!"
Trên trời bổ xuống một tia chớp, mưa tí tích tí tách. Thật bắt đầu mưa.
Thế nhưng âm thanh sàn sạt kia cũng không phải là do trời mưa. Dần dần âm thanh càng ngày càng gần, còn kèm theo ánh lửa sáng ngời.
Ngô Củ thấy bên ngoài có ánh sáng, nhanh chóng vươn mình ngồi dậy. Mấy dân chạy nạn cũng đi kiểm tra. Một người kinh ngạc nói:
"Trời ơi, bên ngoài đều là binh!"
Ngô Củ hướng bên ngoài nhìn. Bên ngoài quả nhiên tất cả đều là binh mã, thế nhưng những lính kia trang phục giống kẻ cướp.
"Rầm!!"
Cửa phòng bị đạp ra, một đám binh ùa vào. Bọn họ nhanh chóng quét mắt nhìn mọi người, lập tức liền nhằm về phía Tề Hầu cùng Ngô Củ.
Một người muốn nắm lấy tay Ngô Củ. Tề Hầu tuy rằng một cánh tay cùng một chân bị thương, thế nhưng đột nhiên cũng ra tay.
"Bốp."
Người nọ bị đánh vào tay. Hắn chỉ cảm thấy tay đau nhức, rên một tiếng. Tiếp theo ngực bị đá một cái, hắn trực tiếp từ trong bay ra khỏi cửa nằm trên đất.
Quan viên không yên lòng, vẫn là tự mình theo tới, thế nhưng núp ở phía sau không dám lộ mặt ra, còn cải trang một chút. Hắn không muốn bại lộ chính mình, dù sao hắn là quan Tề quốc, nơi này là Cử quốc, có nhiều bất tiện.
Rất nhanh quan viên liền nghe tiếng kêu thảm thiết, sau đó một người lính từ bên trong bay ra ngoài rơi trên mặt đất, không bò dậy nổi. Quan viên sợ hết hồn, nói:
"Phế vật! Bọn họ có bao nhiêu người? Cái đám rác rưởi này, còn không cùng nhau tiến lên!? Nhanh đi bắt người!"
Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, liền nghe một tiếng cười khẽ từ trong truyền ra.
"Đại nhân, bắt người nào?"
Một người nam tử mặc áo vải thô từ bên trong đi ra. Áo quần của Ngô Củ đã sớm bẩn không thể dùng, chỉ có thể đổi một thân y phục thô đơn giản. Mà bởi vì tướng mạo thanh nhã khí chất rất xuất chúng, coi như chỉ là xiêm y thô cũng để lộ ra quý khí.
Ngô Củ không nhanh không chậm từ bên trong đi ra, còn đỡ Tề Hầu. Tề Hầu thân hình cao lớn, mặc một bộ y phục vải thô ngắn. Những thôn dân này không có ai cao như Tề Hầu, nên quần áo đều có chút nhỏ so với hắn. Tề Hầu khiến xiêm y đơn giản mộc mạc cũng thành quý phái, khiến người nhìn thấy tuyệt đối không thể quên được.
Hai người từ bên trong đi ra, quan viên sợ hết hồn, thế nhưng không dám nói lời nào, chỉ là nhỏ giọng thúc giục.
"Bắt lấy! Bắt bọn họ lại, mau giết bọn họ!"
Ngô Củ cười híp mắt, còn không gấp gáp, nói:
"Sao vậy, đại nhân ám sát không thành, hiện tại liền muốn đóng vai thổ phỉ giết người? Đại nhân thủ đoạn chỉ như... Bụi bẩn? Thật không có trình độ."
Quan viên vừa nghe, tức giận run rẩy. Nhìn chung quanh hoang tàn vắng vẻ, chỉ có dân chạy nạn, liền không né nữa. Hắn bỏ vải mặt che, từ trong đám người đi ra, vênh vang đắc ý nói:
"Giết người còn cần trình độ, chỉ cần có thể giết, bất kể là biện pháp gì? Bây giờ các ngươi đã là tù nhân. Nếu các ngươi quỳ xuống để van cầu gia gia, có lẽ gia gia cho các ngươi chết sảng khoái. Nếu các ngươi không chịu quỳ xuống, vậy đám điêu dân phía sau cũng phải cùng chết!"
Quan viên nói vô cùng hung hăng, tựa hồ bởi vì bị phát hiện, cho nên liền bất chấp tất cả.
Tề Hầu cười lạnh một tiếng, nói:
"Chỉ là một quan nhỏ, khẩu khí thật là lớn?"
Ngô Củ cười nói:
"Miệng thật thối, ngược gió cũng có thể hôi mười dặm."
Quan viên cảm thấy Ngô Củ chết đến nơi rồi còn mắng người. Không mang theo chữ thô tục mà suýt nữa là người tức đến kêu oa oa. Quan viên cười lạnh nói:
"Người đâu! Mau tới bắt hắn lại cho ta. Gia gia ta thay đổi chủ ý, cứ như vậy cho bọn họ chết thực sự là đáng tiếc. Hừ, Đại Tư Đồ cái gì, bất quá là mặt hàng dùng sắc mê hoặc quốc quân mà thôi. Hôm nay gia gia ta cũng muốn hưởng thụ một chút. Nếu hầu hạ tốt, không chừng lưu ngươi một cái mạng."
Tề Hầu vừa nghe, nhất thời tức giận liền vọt lên. Bộ mặt tàn nhẫn, bản thân hắn vốn nghiêm túc uy nghiêm, khi nheo mắt lại, nhếch khóe miệng, cả người càng lộ vẻ khủng bố.
Ngô Củ cười cười, không để ý lắm nói:
"Ồ? Thật không? Đại nhân có biết ngươi không chỉ là miệng thối, hơn nữa còn mặt xấu. Xấu như vậy, một không quyền hai không tiền, còn muốn người khác phục vụ ngươi. Ngươi ngược lại có cái ưu điểm, chính là rất tự tin, rất lạc quan sao?"
Ngô Củ nói như vậy, quan viên bị tức đến đỏ mặt tía tai, quát lên:
"Còn chờ cái gì! Nhanh đi bắt người! Bắt chúng cho ta!"
Binh lính nhanh chóng muốn bắt người, nhưng Ngô Củ lại một bộ chắc chắn, căn bản cũng không sốt ruột. Vừa lúc đó, bốn phía vang lên tiếng hô rung trời.
"Giết!"
Ánh lửa đột nhiên từ bốn phương tám hướng xuất hiện. Quan viên cùng binh mã hoàn toàn bị vây quanh, nhanh chóng co rút lại.
Quan viên nhất thời sợ đến sắc mặt đều trắng, không biết xảy ra điều gì, đột nhiên xuất hiện nhiều lính như vậy.
Chu Phủ cùng Thạch Tốc xông lên trước, nhanh chóng giục ngựa đi đến trước mặt Tề Hầu cùng Ngô Củ. Hai người nhanh chóng tung người xuống ngựa, quỳ một chân trên đất nói:
"Quân thượng cùng Đại Tư Đồ bị sợ hãi, ti chức chậm trễ, thỉnh Quân thượng trách phạt."
Quan viên vừa thấy là Chu Phủ, Thạch Tốc cùng một đội ngũ Hổ Bí Quân hô to "giết", sợ đến khuôn mặt thất sắc, suýt nữa co quắp ngồi dưới đất, trong miệng lẩm bẩm nói:
"Không thể, không thể."
Quan viên một mặt muốn hôn mê. Vừa lúc đó, đột nhiên nhìn thấy một con ngựa ô xuyên qua đội quân đi tới. Người cưỡi ngựa thân hình cao lớn, tuy rằng gầy, thế nhưng có thể nhìn ra khuôn mặt phi thường anh tuấn, mang theo khí chất văn nhân có một loại lạnh lùng cùng không dính khói bụi trần gian.
Chính là Yển Thượng!
Yển Thượng cưỡi ngựa ô, ung dung đi tới. Quan viên nhìn thấy Yển Thượng phảng phất gặp quỷ, nói:
"Ngươi... Ngươi... Tại sao là ngươi!?"
Yển Thượng nở nụ cười, nói:
"Đa tạ tiền của đại nhân."
Quan viên vừa nghe, nhất thời liền hiểu là trúng kế.
Kỳ thực Yển Thượng biết ám sát thất bại liền thay đổi sách lược. Thời điểm lão y sư đem thư tới, Yển Thượng lập tức nghĩ kế, liền nhờ lão y sư trở về truyền lời với Tề Hầu cùng Ngô Củ, nói quan viên đi nghênh đón bọn họ.
Lão y sư cũng không biết lời này có ý gì, truyền lại nguyên văn. Tề Hầu cùng Ngô Củ vừa nghe đều thấy có chút kỳ quái. Rõ ràng trong thư đã nói quan viên có thể là người có mưu đồ gây rối, thực hiện cái bẫy ám sát. Yển Thượng sao có khả năng nói quan viên tới đón bọn họ?
Ngô Củ cùng Tề Hầu cũng không ngốc, vừa nghĩ liền minh bạch ý Yển Thượng. Đây thật ra là một chiêu dẫn xà xuất động. Yển Thượng trước tiên làm bộ lòng tham không đáy, đi mật báo đổi lấy chỗ tốt. Bất quá quay đầu Yển Thượng liền đi tìm Chu Phủ cùng Thạch Tốc, nói bọn họ nhanh chóng phái binh đi chặn lại. Cứ như vậy, quan viên lộ ra chân tướng, hơn nữa còn bị bắt trọn.
Quan viên một mặt gặp quỷ, nhìn Yển Thượng, nói:
"Ngươi... Ngươi lòng tham không đáy! Ngươi thu tiền của ta lại... lại...!"
Yển Thượng khẽ mỉm cười, nói:
"Đại nhân ngài cũng nói, Yển Thượng là lòng tham không đáy. Có trách thì chỉ trách đại nhân không chịu ra giá cao hơn. Quân thượng cùng Đại Tư Đồ ra giá tiền cao hơn, tiểu nhân không thể làm gì khác hơn là đem đại nhâ bán đứng."
"Ngươi!"
Quan viên tức nói không ra lời. Tề Hầu híp mắt, lạnh giọng nói:
"Tốc."
Thạch Tốc liền vội vàng nói:
"Quân thượng."
Tề Hầu cười lạnh một tiếng, nói:
"Đem loạn thần tặc tử xử quyết tại chỗ. Thuộc hạ của hắn ngu xuẩn, cũng cùng bị xử tử."
Quan viên sợ đến lập tức kêu to lên.
"Không... Không không không! Đừng... Nơi này! Nơi này là Cử quốc, các ngươi không thể giết ta!"
Ngô Củ nở nụ cười, nói:
"Suýt nữa quên, nơi này quả thật là Cử quốc, trên đất người khác giết người xác thực không tốt. Vậy thì mời Quân thượng di giá mấy bước. Vượt qua biên giới lại chém đầu của hắn có được hay không?"
Quan viên bị Ngô Củ nói lời nhẹ nhàng khiến sợ đến cả người run cầm cập, vội vã quỳ gối dập đầu lạy nói:
"Tha mạng! Tha mạng a! Tiểu nhân chỉ là... Chỉ là nhất thời bị mê muội! Tiểu nhân biết sai rồi! Biết sai rồi!"
Tề Hầu cười lạnh một tiếng, nói:
"Hiện tại biết sai rồi? Đã chậm. Hành hình, đừng để cho hắn khiến dơ bẩn lỗ tai Cô."
Thạch Tốc lập tức một tay tóm lấy quan viên, đem hắn kéo tới biên giới rút ra bội kiếm liền muốn chém xuống.
Quan viên thê thảm hô to:
"Không được!! Không được! Đừng giết ta! Đừng giết ta! Ta còn có tác dụng! Trong đội ngũ các người có nội gián! Là mật thám tìm tới Thẩm Vi. Thẩm Vi mới đến thuyết phục tiểu nhân tạo phản. Tiểu nhân... Tiểu nhân chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám, cầu Quân thượng cùng Đại Tư Đồ khai ân a!"
Yển Thượng vừa nghe âm thầm nhíu mày một chút, liếc mắt nhìn quan viên. Theo lý mà nói quan viên không thể biết là hắn, dù sao thời điểm tiết lộ tin tức cũng không phải là hắn tự mình ra tay. Hơn nữa trước khi Yển Thượng đem mảnh vải rách bán cho quan viên, quan viên cũng không có nhận ra hắn. Bởi vậy theo lý mà nói quan viên không biết mật thám là ai.
Nhưng quan viên xác xác thực hô to, còn rõ ràng kêu thảm:
"Quân thượng tha mạng! Tha mạng a! Bên cạnh ngài có nội gián! Đều là chủ ý của mật thám kia!"
Tề Hầu cùng Ngô Củ nhìn nhau một cái, lập tức lạnh giọng nói:
"Là ai?"
Quan viên lắp bắp nói:
"Là... Là.. Là một người Sở quốc."
Hắn vừa nói, mọi người tại đây đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Không vì cái gì khác, bởi vì nơi này là biên giới Tề quốc cùng Cử quốc. Nếu như nói là người Cử quốc, người Lỗ quốc thậm chí là người Đàm quốc, Tề Hầu ít nhiều có thể tin. Thế nhưng lại là người Sở quốc. Nơi này và Sở quốc không liên quan, nếu đi gấp rút cũng cần một tháng. Sở quốc lại phái mật thám đến đây?
Ngô Củ nghe đột nhiên giật mình một cái.
Sợ là Sở Vương phát hiện thân phận mình, bởi vậy mới phái mật thám đến đây mai phục. Bất quá tỉ mỉ nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm!
Lữ Củ là con rơi của Sở Vương tiền nhiệm, cũng chính là đệ đệ nhỏ nhất của Sở Vương hiện tại. Bây giờ Hùng Tử Nguyên đã phát điên, Sở Văn Vương Hùng Dĩnh lại không có con trai, chỉ có một sọt con gái. Hơn nữa phu nhân tương lai của Hùng Dĩnh là Đào Hoa phu nhân còn bị Ngô Củ gả cho Hổ Tử. Phải biết rằng Hùng Dĩnh có hai đứa con trai cũng là do vị Đào Hoa phu nhân sinh. Bây giờ cũng không biết có phải không người nối nghiệp.
Xem ra đến bây giờ, Hùng Dĩnh không có người thừa kế. Đệ đệ điên không thể là người thừa kế, đã như thế, coi như Lữ Củ là con riêng của tiên Vương khả năng kế vị cũng rất lớn. Bởi vì chỉ cần Sở Vương có chuyện bất trắc, Lữ Củ sẽ danh chính ngôn thuận thừa kế ngôi Vương. Huống hồ còn có Bảo Thân nhận ủy thác của tiên Vương chống lưng, bởi vậy thân phận một khi phơi bày ánh sáng, Lữ Củ chính là uy hiếp lớn nhất của Sở Vương.
Sở Vương Hùng Dĩnh nếu quả thật biết đến thân thế của Ngô Củ, xác thực cần phái mật thám lại đây, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng mặt hàng thấp kém như quan viên trước mắt này. Dù sao Sở Văn Vương Hùng Dĩnh là quốc quân tài giỏi, một đời chinh chiến, giúp Sở quốc xưng bá, làm sao có khả năng dùng thủ đoạn thấp kém như vậy, hơn nữa dễ dàng bị bại lộ.
Phải biết một khi bại lộ, quan hệ giữa Sở quốc cùng Tề quốc cũng bị bại lộ. Sở quốc muốn cùng Tề quốc đối đầu chính diện, đối với kế hoạch lớn bá nghiệp tuyệt đối có lực cản lớn.
Ngô Củ cảm thấy không đúng.
Hẳn không phải là vấn đề thân thế của chính mình. Vậy sao có người Sở quốc đến đây? Đây thật sự là ngàn dặm xa xôi!
Yển Thượng ngược lại là người tỉnh táo nhất trong những người ở đây. Bởi vì hắn cũng biết là người Sở quốc làm, lúc này chỉ đang suy nghĩ mà thôi. Hắn không biết mật thám Sở quốc tiết lộ tin tức với Thẩm Vi bằng cách nào. Thẩm Vi làm sao biết người Sở quốc làm.
Yển Thượng chỉ là híp mắt, không nói gì, nhàn nhạt đứng ở một bên.
Tề Hầu sầm mặt lại, nói.
"Chết đến nơi rồi còn muốn lừa gạt Cô?"
Quan viên vừa nghe, vội vã dập đầu lạy nói:
"Không có! Không có a! Thật không có! Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân chỉ là bị ma quỷ ám, thật không dám lừa gạt Quân thượng! Thẩm Vi chính mồm nói là người Sở quốc làm. Hắn khẳng định, còn nói có Sở quốc chống đỡ, ta cứ yên tâm đi làm! Là thật đó Quân thượng!"
Ngô Củ càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, bất quá việc này liên quan đến Thẩm Vi đã bị bãi chức, vì vậy trầm giọng nói:
"Ngươi nói Thẩm Vi đã gặp người Sở quốc?"
Quan viên gật đầu liên tục, nói:
"Vâng vâng vâng, hắn từng gặp, hắn đã gặp qua!"
Ngô Củ còn nói:
"Ngươi và Thẩm Vi từng gặp mặt?"
Quan viên chần chờ một chút, vẫn cứ gật đầu nói:
"Đã gặp..., thế nhưng chỉ có một lần..."
Ngô Củ nói:
"Vậy ngươi cũng biết Thẩm Vi sau khi bị giáng chức ở đâu đúng không?"
Quan chức gật đầu nói:
"Biết biết, hắn về nhà cũ. Nhà cũ của Thẩm gia tiểu nhân biết!"
Ngô Củ nói:
"Rất tốt."
Nói xong, Ngô Củ quay đầu đối với Tề Hầu nói:
"Quân thượng, ở nơi đây sẽ gặp thị phi, nếu bị Cử Công biết khẳng định liền rước lấy không ít phiền phức. Thỉnh Quân thượng dời bước về dịch quán, mang tặc tử trở về thẩm vấn."
Tề Hầu gật gật đầu, cũng muốn biết nguyên do trong đó, liền nói:
"Được, trước tiên lưu hắn một mạng. Trở về."
- ----------------
Tiểu kịch trường:
Gấu trúc Củ Củ: Dịch dinh dưỡng? Chất lỏng màu trắng không rõ là thứ gì. Đem tắm cho lông xù đi!
Tề lông xù:......