Vô Củ

chương 208: 208: hổ con

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không chỉ mùi máu tanh còn rất nhiều xác chim chết.

Thi thể chim bị đập nát.

Lông chim cũng bay tán loạn khắp nơi.

Một mảnh máu me nhầy nhụa, chim gì cũng có, thật giống lò sát sinh.

Mọi người đi ra đều bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi.

Phút chốc, rất nhiều người nhìn thấy băng đá cùng chim chết, ngay lập tức liền nghĩ tối hôm qua chắc chắn mưa đá rất lớn, cả chim cũng bị đập chết.

Hơn nữa bên cạnh có lều sập "làm bằng chứng", tuyệt đối là tai họa.

Tất cả mọi người bị làm cho sợ hãi.

Cử Tử cùng Quắc Công lúc này cũng làm bộ nghe tiếng kêu sợ hãi mới chạy đến, kinh ngạc nhìn cảnh tượng thê thảm.

Cơ Lãng vốn còn ngủ, nghe tiếng kêu cũng đi ra, nhất thời liền thấy cảnh máu me.

Cử Tử vội vã chắp tay nói:

"Thiên tử, đây là điềm xấu! Hôm qua vũ bạc quá lớn, đập chết nhiều chim muông như vậy.

Ngài xem xem, trận vũ bạc này chính là trăm năm khó gặp, thậm chí rất lớn như vậy.

May mà ngày hôm qua không có cử hành hội minh.

Nếu Thiên tử khăng khăng cử hành hội minh, chết tiếp theo khả năng không chỉ là chim chóc, mà là các vị chư hầu! E rằng mấy ngày nữa liền chết..."

Cử Tử nói tới chỗ này, Quắc Công nhanh chóng đáp lời.

"Đúng đấy, Thiên tử, trời cao đã cảnh cáo, hội minh tuyệt không thể tiếp tục tiến hành.

Kính xin Thiên tử thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

Ngô Củ nhìn Cử Tử cùng Quắc Công một xướng một họa, híp mắt quan sát chỗ bị tàn phá, nhấc góc áo chậm rãi đi tới.

Tề Hầu thấy Ngô Củ đi tới, cũng theo sau.

Hắn biết Ngô Củ thích sạch sẽ, liền giúp Ngô Củ cầm góc áo.

Ngô Củ đi tới, đầu tiên là ngồi chồm hỗm xuống nhìn một chút lều bị đập sụp.

Đây là lều to lớn nhất, bên trong chứa vật tư, tất cả đều bị phá hư.

Tuy rằng thời đại này lều không dùng thanh kim loại, nhưng tấm phủ không nhẹ, thế nên sẽ dùng thanh gỗ rất cứng cáp.

Ngô Củ nhìn một chút lều này, chỗ bị đè gãy là trụ to lớn nhất, bền chắc nhất.

Loại gỗ này làm xà nhà, Ngô Củ thật không tin mưa đá có thể làm gãy.

Nếu muốn đốt, cũng phải đốt ba ngày ba đêm mới có thể đốt rụi, đừng nói là mưa đá đập gãy.

Quả thực là lấy trứng chọi đá.

Vậy mà lúc này lều lại sụp, bên trong gãy vụn.

Ngô Củ duỗi tay lôi một thanh gỗ gãy từ bên trong ra ngoài.

Nhìn chỗ bị gãy, Ngô Củ không khỏi cười lạnh một tiếng.

Cử Tử cùng Quắc Công còn thuyết phục Thiên tử Cơ Lãng đừng tiếp tục hội minh cùng Sở quốc.

Ngô Củ cười lạnh, tất cả đều xoay đầu lại nhìn Ngô Củ.

Ngô Củ không nói gì, chỉ tiếp tục ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhặt gỗ "lạch cạch" ném tới trước mặt Cử Tử cùng Quắc Công.

Hai người sợ hết hồn, vội vã né tránh.

Nếu không phải né tránh đúng lúc, suýt nữa liền bị đập trúng người.

Quắc Công cùng Cử Tử trợn mắt nhìn Ngô Củ, nói:

"Sở Vương đây là ý gì? Coi như là không thể kết minh, đó cũng là ý của trời.

Chẳng phải người Chu quốc kính trọng ông trời, người Sở quốc không phải? Chẳng lẽ, Sở quốc muốn bất kính?"

Ngô Củ không để ý tới hắn nói chuyện, mà là tiếp tục cúi đầu bận ném gỗ.

Ngô Củ lấy một cái khăn, nhặt lên một xác chim chết.

Trên đất rất nhiều chim chết, Ngô Củ quan sát một chút, thấy trừ chim thông thường còn có chim quý.

Chim kia có lông màu sắc rất đẹp.

Ngô Củ nhặt xác chim chết, nhìn chung quanh một chút, lúc này mới đứng lên, cười nói với Quắc Công cùng Cử Tử.

"E rằng kính hay bất kính ông trời không có quan hệ gì."

Cử Tử nói:

"Sở Vương đây là ý gì? Dự định quấy nhiễu? Vũ bạc lớn như vậy, giết chết nhiều chim, lẽ nào Sở Vương còn nói không phải trời cao trách phạt?"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Băng đá này có phải là trên trời rơi xuống, hay là có người cố ý làm ra, chưa xác định."

Quắc Công cùng Cử Tử có chút hoang mang, nhìn nhau một cái, nói:

"Ngài...!Sở Vương nói lời này là có ý gì?"

Ngô Củ chỉ vào băng đá trên đất, nói:

"Vũ bạc là hơi nước theo dòng khí không khí bay lên ngưng tụ mà hình thành.

Hơi nước càng tụ nhiều, nhiệt độ càng thấp, cuối cùng kết thành băng.

Băng càng lớn càng nặng, mới từ trên trời rơi xuống.

Bởi vậy hình dạng của viên băng hẳn là tròn.

Nếu như cân nhắc tới lực cản gây ma sát khi rơi xuống, nhiều nhất cũng là hình thù méo mó..."

Ngô Củ dừng lại, nở nụ cười, chỉ chỉ băng đá trên đất, nói tiếp:

"Tất nhiên, mấy cái kiến thức này Cử Công cùng Quắc Công nghe không hiểu cũng là bình thường.

Dù sao kiến thức khoa học cũng không phải người bình thường có thể nghe hiểu.

Quả nhân muốn nói là coi như vũ bạc có hình thù kỳ quái, cũng không thể là có cạnh nhọn..."

Mọi người nhìn theo hướng Ngô Củ chỉ, thấy trên đất có rất nhiều khối băng đá cạnh nhọn.

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Cạnh nhọn sắc bén trơn nhẵn cũng không phải do vũ bạc quá lớn rơi xuống mặt đất tạo ra.

Các vị Công Hầu đều có học thức, lẽ nào không thấy được đây cũng không phải là vũ bạc, mà là có người cố ý cắt băng đá bình thường ra?"

Mọi người nghe, nhất thời xôn xao.

Ngô Củ còn nói:

"Thiên tử cùng các vị Công Hầu mời xem tiếp.

Vết gỗ gãy có chỗ nào như là bị băng đá đập đứt? Rõ ràng cũng là bị dụng cụ sắt bén chặt đứt, còn nữa..."

Ngô Củ đem con chim chết bầm giập vứt bên chân Cử Tử cùng Quắc Công.

Máu bắn ra thiếu chút dính vào y phục hai người.

Hai người liền lui về phía sau nửa bước.

Ngô Củ nói:

"Chim cũng không phải là bị băng đá rơi xuống đập chết.

Thiên tử cùng chư vị nếu không tin, có thể tìm y quan đến nghiệm thương.

Người giả thần giả quỷ thực sự không có kiến thức.

HunhHn Kinh nghiệm phá rối cơ bản cũng không có.

Chim chết tám chín phần là bị mũi tên bắn giết, trên thân thể còn có dấu vết rõ ràng."

Ngô Củ nói như vậy, Cử Tử cùng Quắc Công sắc mặt trở nên khó coi.

Ngô Củ cười cười, đối với Cơ Lãng chắp tay nói:

"Thiên tử, bởi vậy Củ nói đây cùng trời cao trách phạt không có một chút quan hệ.

Mà là trong hành dinh có một ít kẻ lòng dạ khó lường, ý đồ nhiễu loạn minh hội.

Những người này đáng chém, thực sự tội không thể đặc xá.

Mong Thiên tử điều tra rõ ràng!"

Ngô Củ vừa nói như thế, Tề Hầu cũng chắp tay nói:

"Sở Vương nói phải.

Thiên tử, bây giờ chính là thời điểm Chu quốc cùng Sở quốc tổ chức hội minh, ngày vui mà trong hành dinh có người ý đồ quấy rối.

Không chỉ là không thấy uy nghiêm Thiên tử, cũng khiến thể diện Chu quốc mất sạch không còn gì.

Thực đáng trách, xin Thiên tử điều tra, bắt lấy kẻ bụng dạ khó lường xử lý, răn đe!"

Cử Tử cùng Quắc Công cả buổi tối hôm qua bận rộn.

Bởi vì ngày hôm qua mưa đá rất lớn, căn bản không có binh lính tuần tra thủ vệ.

Binh lính đều canh giữ ở mỗi đại trướng, đây là cung cấp điều kiện thuận lợi cho Cử Tử cùng Quắc Công.

Hai người lệnh người của mình cắt một ít băng, trực tiếp ném xuống đất.

Bọn họ nào có biết mưa đá hình thành như thế nào, chỉ biết đem băng ném xuống đất, còn cố ý làm cho đặc biệt lớn.

Phá hoại cột chống đỡ một vài cái lều trại chứa đồ vật, bắt chim ném xuống đất, làm thành bộ dạng tai hoạ rất nghiêm trọng.

Đã như thế, vốn tưởng rằng không có sơ hở nào, có thể dùng trời cao trách phạt tác động dư luận, bức bách Cơ Lãng đi vào khuôn phép.

Nhưng mà Cử Tử cùng Quắc Công đều không nghĩ tới, trong mắt Ngô Củ, hai người bọn họ cùng dạng "mù chữ", trăm ngàn chỗ hở.

Bây giờ hai người không thể làm gì khác hơn là cúi đầu giả vờ ngây ngốc.

Cử Tử vội vã rũ sạch quan hệ, nói:

"Chuyện này...!Thiên tử, Phục cũng là quan tâm sẽ bị loạn, không nghĩ tới thậm chí có người ý đồ khó lường, dùng ý của trời đến nói dối Phục.

Phục thực sự xấu hổ."

Quắc Công Sửu vội vã cũng nói:

"Bây giờ Sở Vương chỉ ra, Sửu đã hiểu, suýt nữa bị người gian dối gạt, cũng vô cùng xấu hổ."

Cơ Lãng nhìn hai người kia một xướng một họa, cười nhạt, nói:

"Cử Công cùng Quắc Công biết được sai liền thay đổi là chuyện may mắn.

Bất quá có người ở hành dinh phá rối, ý đồ nhiễu loạn hội minh, chính là tội ác tày trời, việc này tuyệt không thể cho qua..."

Hắn dừng, còn nói:

"Tề Công, Trịnh Công."

Tề Hầu cùng Trịnh Bá vội vã chắp tay nói:

"Thiên tử."

Cơ Lãng nói:

"Làm phiền hai vị phụ trách đem gian thần có ý đồ khó lường bắt ra.

Mặt khác Quả nhân cảm giác canh gác bảo vệ hành dinh có vấn đề không ổn.

Mong Tề Công cùng Trịnh Công tăng cường thủ vệ.

Công việc thủ vệ cũng giao cho hai vị."

"Dạ!"

Cử Tử cùng Quắc Công vừa nghe, nhất thời cảm giác không ổn.

Vốn định giả thần giả quỷ, ai biết Cơ Lãng đem việc canh gác bảo vệ hành dinh giao cho Tề Hầu.

Hai người có thể nói là tiền mất tật mang, nhất thời có chút hối hận, đều liếc nhìn đối phương một cái, có ý oán giận.

Cơ Lãng nói:

"Được rồi, trước hết tản đi thôi.

Đem nơi này dọn dẹp, chờ thêm vài ngày sắc trời khá hơn một chút lại cử hành đại điển hội minh.

Chư vị cũng cực khổ rồi, trong hai ngày này nghỉ ngơi tu sửa một phen."

Mọi người vội vã chắp tay, dự định rời khỏi.

Cử Tử cùng Quắc Công một mặt không cam lòng, thế nhưng cũng không có cách nào.

Ngô Củ không đi, cười híp mắt nói:

"Người đâu, thu gom hết tất cả chim chết trên đất cho Quả nhân, đừng bỏ con nào."

Tề Hầu có chút kỳ quái, nói:

"Nhị ca, ngươi làm vậy để làm gì?"

Cử Tử cùng Quắc Công sợ Ngô Củ trêu chọc, bởi vậy liền xoay đầu lại nhìn Ngô Củ.

Không biết Ngô Củ vì sao muốn thu gom xác chim chết trên đất, vạn nhất có manh mối gì thì nguy.

Âm mưu sẽ bị vạch trần, vậy thì bọn họ chịu không nổi.

Bất quá thật ra là bọn họ lo xa rồi.

Chim chết cũng sẽ không mở miệng, tất nhiên không thể chỉ chứng Cử Tử cùng Quắc Công.

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Có người nhọc lòng săn nhiều chim như vậy, ném bỏ thực đáng tiếc.

Cũng không tìm được chủ nhân, không bằng cho Quả nhân mang về làm xiên chim nướng."

Tề Hầu vừa nghe ba chữ "xiên chim nướng", nhất thời đôi mắt sáng.

Trước đây thời điểm đi săn, cũng thường nướng chim ăn.

Mà bởi vì chim thịt quá ít, ăn không đã nghiền, bởi vậy Tề Hầu không thích ăn, chỉ yêu thích ăn khối lớn thịt.

Bất quá Ngô Củ làm món chim nướng sẽ có hương vị khác.

Cử Tử cùng Quắc Công còn chờ Ngô Củ ra chiêu, kết quả đợi đến "xiên chim nướng", nhất thời cảm thấy mình bị làm nhục.

Vẻ mặt khó coi, đen như đáy nồi cháy, bọn họ liền phất tay áo rời đi.

Ngô Củ thật sự lệnh người thu gom xác chim trên đất đem cho thiện phu xử lý sạch sẽ, chuẩn bị làm món xâu chim nướng.

Cũng không phải là nói chơi.

Sáng sớm đã bị đánh thức, Ngô Củ liền trở về rửa mặt.

Vừa vặn rửa mặt xong, nhóm thiện phu cũng làm xong, Ngô Củ liền tiến vào khu bếp.

Tề Hầu nóng lòng muốn thử, chờ Ngô Củ làm món xiên chim nướng ăn.

Khoảng nửa canh giờ, các chư hầu cũng đều rửa mặt xong xuôi.

Bởi vì không có việc gì làm, vài người đi chung quanh một chút, tìm cơ hội kết giao tình.

Ngô Củ là từ khu bếp đi ra.

Một mùi hương lan tỏa.

Mùi đó thực sự là khỏi phải nói, chính là mùi thịt cùng gia vị.

Chỉ dùng một từ hình dung.

Hấp dẫn!

Đừng nói là Tề Hầu, rất nhiều chư hầu đều bị hấp dẫn lại đây.

Trịnh Bá, Tào Khắc, còn có Hình Hầu đều từ bên trong lều đi ra xem.

Cơ Lãng đang dùng đồ ăn sáng, ngửi thấy được mùi hương kia cũng cảm thấy đồ ăn sáng tẻ nhạt vô vị.

Cơ Lãng liền nói:

"Đó là mùi gì?"

Cơ Trịnh vừa vặn từ bên ngoài tiến vào, cười híp mắt nói:

"Phụ thân, Sở Vương ở bên ngoài làm món xiên chim nướng."

Cơ Lãng ngửi thấy mùi này, cũng thèm, liền đi ra.

Chỗ sân trống bên ngoài đã đốt lửa, chư hầu đều ở bên cạnh.

Ngô Củ làm thật nhiều xiên chim.

Bởi vì vừa rồi chim chết nhiều, nên ai cũng có phần, mỗi người một cái thừa sức.

Mọi người đều ngửi mùi đi ra, vì vậy tất cả đều vây quanh ở bên cạnh đống lửa, cầm xiên chim nướng ăn.

Mùi thơm tho, da vàng rực giòn tan, chất thịt non mềm tươi mới nhiều nước, cũng không cứng không có mùi hôi lông.

Bao bọc bên ngoài là một tầng nước tương, ăn thơm ngon cực kỳ.

Ngô Củ còn cố ý nấu cơm trắng.

Đem chim nướng thả ở phía trên cơm.

Tuy rằng thịt ít, thế nhưng có nước tương cùng nước ngọt thịt tiết ra, cơm ăn vị sẽ vô cùng vừa vặn.

Ngoài món xiên chim nước còn canh chim đậu hũ.

Nói chung bởi vì nguyên liệu nấu ăn dồi dào, món ngon cuồn cuộn không ngừng từ bếp đưa ra.

Tề Hầu ăn vẻ mặt hạnh phúc.

Hắn đem ống tay áo cuốn lại, cầm một cái xiên nướng ăn say sưa ngon lành.

Mỡ cùng nước tương thuận theo ngón tay Tề Hầu chảy xuống.

Ngô Củ nhanh chóng lấy khăn lau cho hắn.

Bất quá Tề Hầu phản ứng càng nhanh, hơn nữa không cần Ngô Củ lau.

Lau đi quá lãng phí, nước này ngon như vậy!

Vì vậy Tề Hầu giơ tay lên nhẹ nhàng liếm.

Ngô Củ trong nháy mắt ngẩn ra, nhất thời cảm giác cổ họng có chút lạnh lẽo, nhanh chóng ho khan một tiếng, đem khăn đưa cho hắn.

Cử Tử cùng Quắc Công cũng ngửi thấy mùi hương, đi ra nhìn, nhất thời sắc mặt xanh.

Bọn họ còn tưởng rằng Ngô Củ chỉ là nói đùa, không nghĩ tới Ngô Củ thật đem chim chết làm món ăn.

Ngô Củ thấy Cử Tử cùng Quắc Công đi ra, cười híp mắt nói:

"Cử Công, Quắc Công, hai vị không đến nếm thử thịt chim? Rất tươi ngọt."

Cử Tử cùng Quắc Công vốn là tức muốn chết, nghe Ngô Củ nói lời này lửa giận càng tăng lên.

Nào có biết Tề Hầu lập tức nói:

"Nhị ca, đừng gọi bọn họ lại đây.

Không còn mấy con, Cô còn chưa có ăn đủ đó."

Tề Hầu nói không khác nào tưới dầu lên lửa.

Kỳ thực Ngô Củ cũng không muốn Cử Tử cùng Quắc Công tới, chỉ nói là nói giỡn thôi.

Tề Hầu còn tưởng thật.

Dù sao Tề Hầu nổi tiếng giữ kỹ thức ăn.

Tề Hầu vừa nói vừa ăn, thật giống chỉ lo Ngô Củ đem phần thức ăn cuối cùng cho hai người kia.

Hành động này chọc tức Cử Tử cùng Quắc Công, hai người trừng mắt.

Mà các chư hầu khác chưa từng ăn món ngon này, cũng chìm trong hương vị, căn bản không chú ý Cử Tử cùng Quắc Công.

Cử Tử cùng Quắc Công hừ lạnh một tiếng, hai người quay đầu rời đi.

Ngô Củ cười híp mắt nhìn bóng lưng hai người kia, ngóng cổ nói:

"Hai vị thật không ở lại dùng bữa?"

Cử Tử cùng Quắc Công giận run rẩy, nhanh chóng tiến vào lều của mình.

Ngô Củ liền nghe Tề Hầu nhỏ giọng cảm thán.

"Rốt cục đã đi."

Ngô Củ quay đầu nhìn Tề Hầu từ trên xuống dưới, rất là bất đắc dĩ.

Dáng ăn của Tề Hầu thực sự "khí thế vô cùng", rõ ràng ăn rất dũng mãnh, nhưng lộ ra phong thái tao nhã.

Thực sự là kỳ quái, hơn nữa động tác liếm ngón tay gợi cảm, Ngô Củ nhìn mà cổ họng khô khan.

Cơ Lãng cũng yêu thích món chim nướng.

Cuối cùng chỉ còn lại hai xiên chim nướng, Tề Hầu cầm một cái, Cơ Lãng cũng cầm một cái.

Tề Hầu không muốn, một mặt "câm hận" nhìn Cơ Lãng, thật giống người ta là kẻ thù truyền kiếp tám đời nhà hắn.

Cơ Lãng căn bản không biết mình đoạt "sinh mạng" Tề Hầu, chỉ là khi ăn khó giải thích được cảm thấy nghẹn cổ họng, nuốt khó trôi.

Ngô Củ thấy Tề Hầu trừng Cơ Lãng.

Cơ Lãng dầu gì cũng là Chu Thiên tử.

Tề Hầu cũng đã ăn bốn xiên chim nướng, Cơ Lãng mới ăn xiên thứ hai.

Ăn gấp đôi người ta, Tề Hầu còn trừng người ta, nhìn thực sự không đúng phận.

Ngô Củ vội vàng kéo kéo tay Tề Hầu.

Tề Hầu ăn gió cuốn mây tan, đang gặm cái cánh cuối cùng.

Bởi vì là chim, cái cánh cũng nhỏ xíu, Tề Hầu lại gặm đến đặc biệt cẩn thận, hơn nữa không nỡ đem xương nhổ ra, một mặt ai oán.

Ngô Củ vội vã giành xương trong tay hắn ném đi, nhỏ giọng nói:

"Quân thượng, đừng trừng nữa cẩn thận người khác chú ý nói lời không hay."

Tề Hầu lại ai oán đáng thương nói:

"Nhị ca, hắn đoạt đi cái xiên chim nướng cuối cùng của Cô."

Ngô Củ bất đắc dĩ nói:

"Ngài đã ăn cái thứ bốn rồi."

Tề Hầu nói:

"Bốn mươi cái cũng không đủ."

Ngô Củ thật sợ hắn ăn quá nhiều, ngày mai chảy máu mũi.

Tề Hầu một mặt ai oán, Ngô Củ hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là lôi hắn đứng lên, nói:

"Đi, theo Củ."

Tề Hầu cùng Ngô Củ đứng lên, hai người tiến vào lều.

Ngô Củ nói Tử Thanh lấy tới một chậu nước cho Tề Hầu rửa tay.

Sau đó Ngô Củ đi một chốc, rất nhanh liền trở về.

Tề Hầu đôi mắt liền sáng, bởi vì ngửi thấy một mùi hương.

Mùi món ngon!

Ngô Củ bưng một cái mâm bên trên là cái đĩa vàng rực rỡ.

Không biết thứ gì, nhưng thơm nức.

Tề Hầu nhanh chóng nghênh đón, tiếp nhận cái mâm.

Kỳ thực cái này là Ngô Củ làm trước, chỉ có điều không lấy ra.

Bởi vì thực sự quá ít, nếu như lấy ra chia, khẳng định không đủ Tề Hầu ăn.

Bởi vậy Ngô Củ giữ lại món ngon cho Tề Hầu dùng, nào có biết bây giờ vừa vặn có đất dụng võ.

Tề Hầu nói:

"Nhị ca, đây là cái gì?"

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Món này gọi là Kim Ngọc Mãn Đường, Quân thượng thử một chút xem."

Tề Hầu vội vàng dùng đũa gắp lên một cái.

Một đĩa lớn đầy những cái nhỏ vàng rực rỡ.

Mỗi cái độ rộng khoảng chừng hai ngón tay, cũng không phải rất dài.

Bên ngoài lớp vỏ vàng được bao bọc một ít nước sốt trong suốt màu hổ phách, nhìn như châu báu quý giá.

Tề Hầu không thể chờ đợi được nữa cắn xuống.

Cảm giác vỏ ngoài mềm mại, không nói ra được là thứ gì.

Bên trong rõ ràng lộ ra nhân phong phú.

Quả nhiên là vàng ngọc cả sảnh đường.

Bên ngoài thật ra Ngô Củ dùng đậu nành làm ra.

Nguyên liệu nhân bên trong phong phú, có tôm bóc vỏ, thịt chim, còn có hạt đậu xanh, nấm hương cùng nấm mèo màu đen, còn có măng cắt hạt lựu.

Cắn ra lớp ngoài màu vàng đẹp đẽ là một màu trắng như tuyết, còn có rải rác những khối nhỏ nhiều màu như ngọc thạch kim ngân.

Quả nhiên phù hợp với tên Kim Ngọc Mãn Đường.

Hơn nữa vị tầng tầng rõ ràng, cũng không đơn điệu.

Tề Hầu cắn một cái, nhất thời yêu thích không thôi, liền vội vàng đem phần còn lại cũng nhét vào trong miệng.

Hắn một hơi ăn ba cái, lúc này mới gật đầu nói:

"Nhị ca, Kim Ngọc Mãn Đường này ăn ngon thật, tên cũng hay."

Ngô Củ thấy Tề Hầu rốt cục không lộ ra vẻ mặt ai oán, liền cười nói:

"Quân thượng ăn vui vẻ."

Tề Hầu giống dâng vật quý, gắp lên một cái, đưa cho Ngô Củ, nói:

"Nhị ca cũng ăn một cái."

Ngô Củ liền cắn một cái.

Kỳ thực có rất nhiều người không ăn món mình làm ra.

Không quản món ngon thế nào, bất quá từ khi mới vừa nhìn thấy Tề Hầu ăn, Ngô Củ liền khẳng định món mình làm ra tuyệt đối là món ngon.

Dù sao Tề Hầu ăn say sưa ngon lành, hơn nữa vẻ mặt vui mừng.

Vì vậy Tề Hầu liền vui vẻ ăn, sau khi ăn xong rốt cục no rồi, cũng giải thèm.

Đại điển hội minh ít ngày nữa mới có thể lại tiếp tục, bởi vì cần muốn xử lý chỗ bị mưa đá tàn phá.

Tế đàn cũng bị đập bể, rất nhiều thứ cần chuẩn bị lại.

Chủ yếu nhất chính là còn phải chọn ngày giờ hoàng đạo cử hành đại điển.

HunhHn

Những ngày này mọi người liền rãnh rỗi.

Nghỉ ngơi hai ngày, Trịnh Bá liền mời các vị chư hầu đến phụ cận Hổ Lao du ngoạn.

Bây giờ là mùa hè, chính là thời điểm muôn hoa đua nở, mọi người lại rảnh rỗi không có chuyện gì làm, dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý đi ra ngoài chơi.

Hổ Lao quan có tiếng hiểm trở.

Mặt phía bắc lân cận Hoàng Hà, phân chia Trịnh quốc cùng Tấn quốc, cũng ngăn chặn người Địch phía bắc xâm phạm.

Người Địch muốn xâm phạm Trịnh quốc, nhất định phải vượt qua Hoàng Hà đi vào Hổ Lao quan, nhưng mà Hoàng Hà khó vượt qua được.

Coi như vượt qua Hoàng Hà, Hổ Lao quan lại có tầng hiểm trở khác.

Hổ Lao quan địa thế hiểm trở, có thể nói là một người giữ quan vạn người phá.

Hai bên là vách núi cao cheo leo, chính giữa là đường hẹp quanh co.

Trên vách núi có binh lính Trịnh quốc trú binh.

Chỉ cần có người lén vượt qua, liền sẽ bị phát hiện.

Từ trên cao sẽ có tên bắn xuống, hoặc là ném đá xuống, kẻ địch căn bản khó có cách nào xuyên qua.

Hơn nữa bản thân Hổ Lao quan là tường thành kiên cố, quả thực là thành đồng vách sắt, không chê vào đâu được.

Mọi người đi tới Hổ Lao, tất nhiên đều muốn xem xung quanh, nhìn cửa ải hiểm trở này.

Trịnh Bá thân là chủ nhà, liền mời các chư hầu đi du sơn ngoạn thủy.

Tuy rằng bọn họ không thể đi đến phía dưới cửa ải xem, thế nhưng phía sau vách núi Hổ Lao quan có thể du lãm.

Chỗ này trú binh rất nhiều, canh giữ nghiêm ngặt, căn bản không sợ có kẻ địch qua lại.

Mọi người dùng bữa sáng xong, liền chuẩn bị xuất phát đi du lãm.

Trận Hổ Lao Quan là một trận chiến hư cấu trong tiểu thuyết Tam Quốc Diễn nghĩa của nhà văn La Quán Trung.

Trận đánh mô tả về cuộc chiến giữa thế lực quân sự do lãnh chúa Đổng Trác chỉ huy chống lại liên minh lộ chư hầu (liên minh Quan Đông) do Viên Thiệu làm minh chủ.

Trong trận đánh Hổ Lao Quan mô tả Lã Bố chống lại ba anh em Lưu Quan Trương hay còn gọi là Tam anh chiến Lã Bố.

Ngô Củ khi còn bé xem Tam Quốc Diễn Nghĩa liền rất thích đoạn này.

Ngẫm lại xem, Lã Bố ra trận đầu búi tóc, đội kim quan, ngoài phủ giáp đường nghê, thắt bảo đới ti loan, mình mặc chiến bào đỏ thêu trăm hoa, ngoài khoác áo giáp thú diện liên hoàn, lưng đeo một bộ cung tên bạc, tay cầm Phương Thiên Hoạ Kích, cưỡi ngựa Xích Thố, dũng mãnh vô cùng.

Ngô Củ đã sớm muốn nhìn thấy Hổ Lao quan rốt cuộc là hình dạng gì, hôm nay xem như là được toại nguyện.

Mọi người chuẩn bị xong liền xuất phát.

Ngô Củ cười híp mắt cố ý lấy cho Tề Hầu một cái phát quan vàng.

Tề Hầu mặc hướng bào, tất nhiên là màu đen, bất quá trên vai có thể khoác áo choàng cẩm màu đỏ.

Tề Hầu một mặt không rõ nhìn Ngô Củ, nói:

"Vì sao phải mang kim quan? Nhìn quá phô trương."

Ngô Củ không nghĩ tới Tề Hầu còn là người khiêm tốn.

Hắn không mang kim quan, Ngô Củ cũng không có cách nào.

Mọi người từ lều đi ra, có binh lính Trịnh quốc hộ tống, rất nhanh liền hướng tới Hổ Lao quan.

Nơi này cách Hổ Lao quan không phải quá xa, cưỡi ngựa nửa ngày liền đến.

Bất quá bọn họ cũng không phải là đi cửa ải, mà là hẻm núi phía sau.

Mọi người cưỡi ngựa, trong núi gió lớn, đặc biệt là loại hình dáng thung lũng ruột dê.

Quả thực là cuồng phong loạn làm.

Hướng bào Tề Hầu không ngừng tung bay, áo choàng cũng không ngừng phất phơ, hình ảnh quả thật là anh tuấn cao lớn.

Bất quá Ngô Củ cũng không có tâm tình thưởng thức.

Bởi vì gió lớn không mở mắt ra được, Ngô Củ híp mắt, cảm giác đôi mắt có bụi tiến vào, rất khó chịu.

Ngô Củ vẫn luôn dụi mắt, Tề Hầu thấy, nói:

"Nhị ca, làm sao vậy, đôi mắt đau không?"

Ngô Củ nói:

"Chỉ là có bụi vào, không có gì."

Ngô Củ đang nói, Tề Hầu thúc ngựa lại gần.

Đột nhiên hắn vươn mình liền nhảy qua.

Ngô Củ căn bản không có chuẩn bị.

Tề Hầu nhảy lên ngựa của Ngô Củ, hai người liền ngồi cùng nhau.

Tuy rằng hai người cùng cưỡi một con ngựa cũng không phải lần đầu, thế nhưng trước mặt mọi người là lần đầu.

Nơi này nhiều chư hầu, còn có người mang theo phu nhân và con gái, Ngô Củ cảm giác quá ngượng ngùng.

Hơn nữa Tề Hầu nhảy sang là định thổi bụi trong mắt Ngô Củ.

Tề Hầu ngồi ở phía sau Ngô Củ, vội vã nắm chặt tay, nắm cằm Ngô Củ, làm cho Ngô Củ quay đầu lại, nói:

"Nhị ca, đừng lấy tay dụi mắt.

Ngươi đã bao lớn, còn dùng tay dụi mắt.

Cô thổi cho ngươi."

Ngô Củ phút chốc bối rối coi như đôi mắt mờ, cũng có thể cảm giác được tầm mắt của mọi người như kim châm bắn lại đây, nhìn chằm chằm Ngô Củ cùng Tề Hầu.

Mà Tề Hầu cũng không có một chút tự giác.

Ngô Củ thật không tiện, thế nhưng Tề Hầu không buông tay, nhất định muốn thổi đôi mắt.

Hai người cách rất gần, may mà hạt bụi rất nhanh liền thổi ra.

Đôi mắt Ngô Củ hồng hồng, một bộ bị bắt nạt.

Tề Hầu nhìn, không nhịn được cúi đầu, ở bên tai Ngô Củ, cười nói:

"Không biết còn tưởng Cô khi dễ Nhị ca đó."

Ngô Củ bất đắc dĩ nói:

"Ngươi mau trở về, chớ làm ngựa của ta gãy lưng."

Tề Hầu cầm lấy cương ngựa, nói:

"Không về, Củ Nhi thân thể cường tráng, không gãy lưng đâu."

Ngô Củ vừa nghe hắn nói như vậy, nhất thời cảm thấy hết sức kỳ quái.

Củ Nhi thân thể cường tráng cái gì?

Ngô Củ thiếu chút nữa đã quên ngựa của mình gọi là Củ Mặc.

Đoàn người mênh mông cuồn cuộn hướng đến hẻm núi.

Gió đã hơi nhỏ đi một chút.

Mặc dù là mùa hè, thế nhưng hai bên trơ trọi trọc lốc, chỉ có đất đá cùng bụi bặm.

Đường càng ngày càng hẹp, thế nhưng cũng không đến nỗi chỉ qua được một người, mà hai con ngựa có thể song song thông qua.

Trịnh Bá dẫn Thiên tử đi ở phía trước, vừa đi vừa giới thiệu cảnh quang.

Tề Hầu cùng Ngô Củ ngồi chung một con ngựa theo ở phía sau.

Mọi người đang đi tới, Củ Mặc đột nhiên bắt đầu đá hậu, sau đó không ngừng hí lên, hất hất đầu.

Ngô Củ suýt nữa bị quăng xuống.

Tề Hầu bắt được đai lưng, đem Ngô Củ ôm trong ngực, ổn định hàm thiếc và dây cương Củ Mặc.

Củ Mặc hết sức ngoan ngoãn.

Trước đây Tề Hầu chọn lựa Củ Mặc cũng là bởi vì Củ Mặc chẳng hề ầm ĩ, hơn nữa vô cùng có linh tính.

Củ Mặc trước đây chưa từng xuất hiện tình huống như thế này, bây giờ lại không thành thật, còn muốn quay đầu trở về sau.

Đoạn đường này rất hẹp, chỉ có thể hai con ngựa đi qua, phía sau còn rất nhiều người.

Củ Mặc muốn quay đầu về sau căn bản không có khả năng, trừ phi người phía sau lui.

Củ Mặc luôn luôn đá hậu, hơn nữa càng ngày càng kinh hoảng.

Tất cả mọi người không biết chuyện gì xảy ra.

Thình lình có người hô to:

"Trời ơi! Là hổ!"

Có người hô to, mọi người lập tức phóng tầm mắt nhìn.

Liền thấy chỗ phía trước xuất hiện một con thú có bộ lông vằn vện.

Đúng là một con hổ.

Con hổ kia hình thể khá lớn, mạnh mẽ.

Bốn chân bước chậm rãi, thoạt nhìn phi thường hung hãn.

Trên mặt con hổ có một vết sẹo, theo con đường nhỏ chậm rãi hướng tới chỗ bọn họ.

Củ Mặc chắc chắn chính là cảm nhận được có hổ, bởi vậy đá hậu.

Thế nhưng mọi người không biết nơi này sẽ có hổ, cho nên cũng không ý Củ Mặc.

Nơi này tuy rằng gọi là Hổ Lao quan, thế nhưng cũng không phải thật sự có hổ qua lại.

Nơi này là nơi đóng binh, còn có người canh giữ Hổ Lao quan, làm sao có khả năng sẽ để hổ đến?

Tất cả mọi người giật mình nhìn con hổ kia, phút chốc quên mất chạy trốn.

Thấy hổ từ từ lại đây, lúc này mọi người mới hoảng loạn.

Có người phía trước kêu la:

"Mau lui! Rút về phía sau! Người phía sau lui lại."

Người phía sau bởi vì quá xa, căn bản không biết có hổ xuất hiện, chỉ là nghe phía trước một mảnh hoảng loạn.

Phía sau không lui lại, phía trước quá hẹp, mọi người lại không thể bỏ ngựa.

Nếu hổ đuổi theo, bọn họ còn có thể cưỡi ngựa chạy mau, cứ như vậy ngựa rất cần.

Không có cách nào quay đầu lại, mọi người đẩy chen, trong nháy mắt hỗn loạn cả lên.

Hổ chậm rãi đến, tựa hồ tìm kẽ hở.

Các chư hầu đột nhiên hỗn loạn cả lên, còn có một vài phu nhân kêu thất thanh.

Đội hình lập tức tán loạn, phút chốc hổ tựa hồ tìm được kẽ hở.

"Gầm."

Hổ rống lớn một tiếng, nhanh chóng hướng lại đây.

Phía trước nhất chính là Trịnh Bá, Cơ Lãng cùng Cơ Trịnh.

Trịnh Bá rút ra kiếm, che chở Cơ Lãng cùng Cơ Trịnh lùi về sau.

Ngựa của Cơ Lãng chấn kinh, đột nhiên đá hậu, Cơ Lãng bị ném xuống đất.

Cơ Lãng ngã xuống đất, phía sau lưng rất đau, cơ hồ không bò dậy nổi.

Cơ Trịnh vừa thấy, vội vã tung người xuống ngựa, ôm lấy Cơ Lãng, nói:

"Phụ thân!"

Cơ Lãng thấy con hổ muốn vọt qua, liền vội vàng nói:

"Trịnh Nhi, đi mau!"

Cơ Trịnh lại không buông Cơ Lãng, một tay ôm Cơ Lãng, tay kia kéo hàm thiếc và dây cương.

Hắn đột nhiên xoay người lên ngựa, đem Cơ Lãng thả ở trước người, thúc ngựa chạy mau.

Người phía sau căn bản không chạy được.

Cơ Lãng cùng Cơ Trịnh lui lại, Trịnh Bá cũng lui về phía sau.

Ngựa của bọn họ không đấu lại hổ, sợ đến đá hậu tán loạn.

Rất nhiều người phát ra tiếng kêu sợ hãi, rớt khỏi lưng ngựa.

Vừa lúc đó, hổ đã vọt tới.

Móng vuốt hổ chạy trên đất mạnh mẽ mềm mại, vọt tới rất nhanh.

Phút chốc hổ giơ lên móng vuốt vồ lấy.

Trịnh Bá phía trước nhất, ngăn chặn cho mọi người chạy.

Hổ vọt vào đoàn người, đoàn người càng thêm tán loạn, đâu đâu cũng có tiếng kêu sợ hãi.

"Chạy mau!! Lui lại! Đi mau! Đi mau!"

Âm thanh càng hỗn loạn càng không thể lui lại.

Hổ trong nháy mắt xông vào đoàn người.

Ngựa của Công tử Quý chấn kinh, đem hắn quăng xuống đất.

Hắn lập tức bò dậy muốn bỏ chạy.

Con hổ kia đã phát hiện hắn, nhanh chóng hướng lại, móng vuốt vươn tới.

"Ôi!!"

Công tử Quý rên khẽ một tiếng, trong nháy mắt ngã trên mặt đất.

Hổ cào chân của hắn, từ đùi đến cẳng chân, trong nháy mắt đều là dấu móng hổ.

Máu tươi trào ra.

Hổ thấy máu càng thêm hưng phấn, cũng càng thêm hung bạo.

Nó rống lên, liền muốn đem Công tử Quý xé nát.

"Thiếu Sư!"

Ngô Củ hô to một tiếng, binh lính không tới kịp.

Bởi vì trong hẻm núi hỗn loạn, binh lính trên vách núi cũng không có cách nào bắn cung, trơ mắt nhìn Công tử Quý bị hổ xé nát.

Trịnh Bá ở bên cạnh, cách gần nhất.

Hắn híp mắt lại, lập tức thúc ngựa chạy như điên, nhảy đến trước mặt, đâm một kiếm.

Hổ phản ứng đặc biệt nhanh, né tránh kiếm.

Trịnh Bá Đột cũng không có triền đấu, chỉ muốn hổ tránh ra.

Hắn lập tức cúi người, nắm lấy Công tử Quý đem đặt ở trên lưng ngựa.

Công tử Quý che chân đau của mình.

Máu tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ lưng ngựa, Trịnh Bá nhìn hãi hùng khiếp vía.

Con hổ kia vô cùng hung dữ, đuổi theo bọn họ.

Ngựa Trịnh Bá cũng có chút chấn kinh, vọt vào đoàn người liền bắt đầu đá hậu.

Hổ lần thứ hai vọt vào đoàn người, vồ lung tung.

Củ Mặc coi như là trấn định nhất, thế nhưng cũng hoảng hồn, không chạy nổi, chỉ có thể sốt ruột giậm chân tại chỗ.

Hổ xông lại, Củ Mặc liền dùng sức lực đá chân, muốn xua đuổi hổ.

Tề Hầu thấy con hổ kia quấn lấy, vội vã đem cương giao cho Ngô Củ, nói:

"Nhị ca, nắm chắc!"

Ngô Củ nghe hắn nói như vậy, liền cảm thấy không tốt, liền vội vàng nói:

"Ngươi đi làm gì?"

Đã không còn kịp rồi, Tề Hầu đột nhiên xuống ngựa, rút ra bội kiếm.

Dưới ánh mặt trời chiếu nghiêng cùng gió mạnh, bóng Tề Hầu kéo dài.

Hắn đem áo choàng màu đỏ cởi xuống.

Áo choàng trực tiếp căng gió bay lên, phút chốc bị nâng cao.

Người khác đều là lui về phía sau, chỉ có Tề Hầu đột nhiên xông lên.

Tâm trạng Ngô Củ cũng giống áo khoác kia bị gió ném lên cao.

Tề Hầu nhanh chóng xông về phía trước.

Con hổ bị hắn chọc giận, cũng xông lại.

Trong giây lát này, mũi kiếm của Tề Hầu đột nhiên vẩy trên đất một cái.

Bụi đất còn có đá đều bị bốc lên.

Con hổ híp đôi mắt, đầu rung lên một cái thật mạnh, phẫn nộ thở hổn hển, tựa hồ bị chọc tới.

Nó rống giận hướng về phía Tề Hầu muốn cắn.

Tề Hầu cũng không có hoảng loạn, thế nhưng Ngô Củ rất là hoảng loạn.

Đó là một con hổ, hơi bất cẩn một chút liền sẽ bị cắn.

Vừa rồi Công tử Quý chỉ là bị vồ đã bị thương thành như vậy.

May mà Đường Vu cũng đi theo, nhanh chóng lấy ra thuốc cầm máu cho Công tử Quý.

Chân Công tử Quý nhìn vô cùng ghê rợn.

Đường Vu đắp thuốc, dòng máu làm trôi thuốc bột.

Công tử Quý đau sắc mặt trắng bệch.

Đường Vu nhờ người đè lại miệng vết thương cho Công tử Quý.

Trịnh Bá Đột mặt lạnh lùng nói:

"Để ta!"

Hắn nói, dùng tay đè miệng vết thương.

Công tử Quý bị động tác kia làm đau rên rỉ.

"A..."

Kêu một tiếng, đôi mắt trắng dã, Công tử Quý cơ hồ muốn ngất đi.

Thế nhưng Trịnh Bá Đột cũng không có cách nào, không thể thả tay ra.

Bên này đang cầm máu, mùi máu tanh rất nồng nặc, chọc giận con hổ.

Tề Hầu cùng hổ triền đấu.

Tuy rằng Tề Hầu võ nghệ xuất chúng, thế nhưng Ngô Củ vẫn cứ thập phần lo lắng.

Người phía sau vô cùng hoảng loạn, binh lính không tới cứu giá được.

"Gào gừ!"

Vào lúc này một cái bóng trắng đột nhiên từ phía sau phóng ra.

Chính là Đại Bạch!

Đại Bạch cũng không có cùng đi, hẳn phải ở trong doanh trướng.

Dù sao nó là một con sói, đi du ngoạn cùng mọi người có thể sẽ gây nên hoảng sợ.

Thời điểm mọi người đi ra du lãm liền để Đại Bạch trong hành dinh.

Đại Bạch có thể chịu sao? Nó dĩ nhiên lén chạy ra ngoài.

Thân hình mạnh mẽ xuyên qua đám người, đột nhiên liền vọt ra, nhào về phía con hổ.

Con hổ bị Đại Bạch làm giật mình, lui về sau hai bước, rất nhanh cũng nghênh đón.

Đại Bạch đánh nhau cùng hổ, trong nháy mắt khó phân thắng thua.

Thế nhưng so thể hình, hổ to lớn hơn Đại Bạch.

Tử Văn đang giúp cầm máu, nhìn thấy Đại Bạch xông lên, vội vã chạy đi, hô to:

"Đại Bạch! Trở về!"

Đại Bạch cũng bị hổ kích phát dã tính, căn bản không như ngày thường tỏ vẻ ngốc nghếch.

Răng nanh sắc bén lộ ra, mặt vô cùng dữ tợn, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ, phối hợp cùng Tề Hầu.

Tử Văn nhanh chóng chạy về phía trước.

Ngô Củ muốn bắt Tử Văn lại, thế nhưng Tử Văn chạy rất nhanh.

Đoàn người hỗn loạn, Ngô Củ là người trưởng thành, chiều cao cũng bình thường cũng không nhỏ, lại không bắt được Tử Văn.

Nhìn thấy Tử Văn trực tiếp chạy về phía Đại Bạch cùng Tề Hầu, Ngô Củ sợ đến sắc mặt tái nhợt, thế nhưng cũng không dám hô to, sợ con hổ kia phát hiện Tử Văn.

Tử Văn lao đến, Tề Hầu cũng nhìn thấy, nhất thời trong lòng "lộp bộp".

Con hổ là "thợ săn" giỏi tìm sơ hở, Tử Văn nhỏ như vậy, so với Tề Hầu cùng Đại Bạch sơ hở rất nhiều.

Con hổ kia phát hiện Tử Văn, nhanh chóng chuyển hướng.

Tốc độ của hổ vượt xa Tề Hầu nhiều.

"Gào!"

Con hổ đột nhiên vồ tới, phút chốc Tử Văn bị xô ngã nhào xuống đất.

Con hổ mở miệng lớn, phát ra tiếng rống muốn cắn xuống dưới.

"A a a a!"

Tử Văn nằm trên đất, mở to mắt.

Móng vuốt hổ ở bên cạnh, miệng hổ mở rộng.

Sau đó con hổ lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, nghiêng đầu lại gần ngửi ngửi Tử Văn.

Tử Văn bị xô ngã ngửa, không thể nhúc nhích, có thể thấy được con hổ khí lực lớn bao nhiêu.

Bất quá con hổ ngửi một cái liền dịu lại, cũng không có nóng nảy như vừa rồi.

Đâu chỉ là Ngô Củ, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn tình cảnh này.

Vừa mới rồi hổ không chút do dự quào trầy Công tử Quý.

Nếu không phải Trịnh Bá phản ứng nhanh, Công tử Quý đã bị cắn.

Mà lúc này Tử Văn ở trước mặt, hổ cũng không cắn Tử Văn.

Ngô Củ thấy cảnh này, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm.

Lẽ nào bởi vì Tử Văn là được hổ nuôi lớn? Trên người có mùi hổ?

Tử Văn tựa hồ cũng bị sợ hết hồn.

Hổ ngửi một cái, không có ác ý gì, cũng không có tấn công Tử Văn.

Đại Bạch xông lại, đối với con hổ kia rống to.

Lúc này Ngô Củ cũng xông tới.

Tề Hầu vội vã ngăn cản Ngô Củ, nói:

"Nhị ca, đừng tới."

Tử Văn ngẩng đầu lên, cho mọi người ánh mắt không cần lo lắng, để cho bọn họ bình tĩnh đừng nóng vội.

Tử Văn chỉ sáu tuổi, nếu đặt ở hiện đại chính là học sinh tiểu học năm nhất.

Nhưng mà Tử Văn lại rất bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ thịt thịt là vẻ trấn định, còn có chút mặt than.

Ngô Củ lau mồ hôi.

Tử Văn chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đầu hổ.

Con hổ lắc lắc đầu, lại không có công kích Tử Văn, chỉ là kêu một tiếng.

Bất quá tiếng kêu tựa hồ cũng ôn hòa hơn so với lúc trước.

Tử Văn nhẹ nhàng vuốt ve đầu hổ, nhỏ giọng nói:

"Ngoan, ngoan, không có chuyện gì...!Đúng rồi, thả lỏng một chút."

Tử Văn cùng hổ nói chuyện.

Con hổ liền gào một tiếng, dùng sức lắc lắc đầu, còn vỗ vỗ móng vuốt trên đất.

Mọi người sợ đến liền hét ầm lên, còn tưởng rằng hổ muốn tấn công.

Bất quá Tử Văn lại không có bị dọa sợ, mà tiếp tục xoa xoa đầu hổ, lập tức quay đầu đối với Ngô Củ nói:

"Vương phụ, con hổ này bị thương.

Nó là bởi vì đau mới hung bạo như vậy.

Có thể cho Tử Văn một ít thuốc trị thương không?"

Mọi người nghe Tử Văn nói, đều cảm thấy đứa trẻ này có phải điên rồi hay không.

Còn trị thương cho hổ?

Ngô Củ nhìn Tử Văn, lại nhìn con hổ.

Người khác không biết, thế nhưng Ngô Củ biết.

Tử Văn là được hổ nuôi lớn, trên người có mùi hổ.

Hơn nữa Tử Văn tựa hồ có thể nói chuyện cùng thú hoang, Đại Bạch chính là một trong số đó.

Ngô Củ gật gật đầu, tự mình đi tới chỗ Đường Vu, lấy một chút thuốc trị thương.

Bởi vì người khác đều sợ hãi, Ngô Củ liền tự mình đi tới.

Tề Hầu không yên lòng, nắm bội kiếm đi theo bên cạnh Ngô Củ, sợ con hổ kia lại đột nhiên nổi giận.

Ngô Củ đi tới, Tử Văn đã từ dưới đất bò dậy, phủi bụi đất trên người, ngồi ở bên cạnh con hổ.

Đại Bạch đề phòng đứng ở phía sau Tử Văn, vẫn cứ nhe răng nhếch miệng, đặc biệt hung dữ.

Tử Văn chỉ cần sờ đầu hổ một cái, Đại Bạch liền rống một tiếng.

Nó nóng nảy điên cuồng, xông tới vây quanh Tử Văn, tựa hồ không muốn để cho Tử Văn sờ đầu hổ, ra hiệu Tử Văn sờ đầu nó.

Tử Văn không thể làm gì khác hơn là hai tay vuốt ve hai bên.

Ngô Củ đi tới, đem thuốc trị thương đưa cho Tử Văn.

Khoảng cách gần, Ngô Củ mới phát hiện trên người hổ thật sự có thương tổn, hơn nữa không chỉ một vết thương, trên mặt cũng có, trên cổ cũng có, thân thể cũng có, vết thương to to nhỏ nhỏ.

Hơn nữa vết thương...!Như là đi săn tạo thành?

Ngô Củ nheo mắt.

Sớm đã có nghi vấn.

Tuy rằng nơi này gọi là Hổ Lao quan, nhưng là nơi trú binh, tuyệt đối không thể có hổ đi lại.

Đột nhiên có một con hổ xuất hiện, hơn nữa trên người đều là vết thương.

Điều này khó tránh khỏi khiến Ngô Củ suy nghĩ nhiều.

Ngô Củ cảm thấy có người cố ý đi săn hổ, sau đó thả ở hẻm núi Hổ Lao quan chờ đoàn người tới du lãm?

Nếu không có mùi hổ trên người, Tử Văn và bọn họ ngày hôm nay liền đều phải bị tổn thương ở chỗ này...

Ngô Củ nghĩ như vậy, quay đầu tìm một phen.

Đoàn người rất loạn, Ngô Củ liên tục nhìn hai, ba vòng.

Tề Hầu ngờ vực nói:

"Nhị ca, đang tìm cái gì?"

Ngô Củ híp mắt nói:

"Cử Tử cùng Quắc Công không thấy."

Tề Hầu vừa nghe, đột nhiên có chút tỉnh ngộ, vội vã quay đầu nhìn.

Quả nhiên Cử Tử cùng Quắc Công không thấy.

Lúc mới tiến vào hẻm núi, Cử Tử cùng Quắc Công vẫn còn.

Quắc Công bởi vì là Công tước, còn ở vị trí phía trước.

Bây giờ hai người kia cũng không biết chạy đi nơi nào.

Tề Hầu cũng híp mắt, tựa hồ có suy nghĩ giống Ngô Củ.

Tử Văn cầm thuốc trị thương bôi cho hổ, duỗi tay sờ sờ lông hổ, nói:

"Thật đáng thương, nó vẫn là hổ con."

Ngô Củ vừa nghe, mí mắt giật giật.

Lớn như vậy mà hổ con?

Tử Văn nói:

"Nó sẽ không cắn người.

Nó là bởi vì đau đớn cho nên mới nóng nảy, hiện tại đã tốt rồi."

Tử Văn nói, đứng lên, vỗ vỗ đầu hổ con.

Hổ con quả nhiên nghe lời, ngồi xuống, như một con mèo lớn cúi đầu liếm liếm vết thương của chính mình.

Tiểu Tử Văn sờ sờ đầu hổ con, ngước mặt đối Ngô Củ nói:

"Vương phụ, Tử Văn có thể nuôi hổ con này không?"

Ngô Củ vừa nghe, nhất thời đau đầu.

Nhà bọn họ cũng không phải vườn thú, Tử Văn đã nuôi một con sói.

Một con sói còn có thể nghe được, bởi vì nó giống một con chó.

Nhưng hổ này thấy thế nào cũng không giống mèo lớn.

Nếu là mèo chính là mèo tinh.

Nuôi hổ nhất định sẽ gây nên hoảng loạn.

Có thể không chỉ là Ngô Củ không đồng ý, ngay cả Đại Bạch cũng không đồng ý.

Đại Bạch tựa hồ cũng cảm nhận được nguy cơ, nhất thời "gào gừ gào gừ gào gừ".

Hơn nữa nó lăn lộn trên mặt đất, thật giống muốn nổi điên.

Tử Văn bất đắc dĩ nhìn về phía Đại Bạch.

Thấy Đại Bạch phát điên, Ngô Củ nhanh chóng nói:

"Tử Văn, vẫn là đem hổ trả về thôi.

Nó hình thể quá lớn, đi theo chúng ta cũng bị bó buộc không tiện."

Tử Văn vừa nghe, cảm thấy có lý.

Nếu nuôi hổ ở hành dinh cũng không thể chạy không thể nhảy, khẳng định bó chân.

Tử Văn liền gật đầu, nói:

"Dạ."

Đại Bạch vừa nghe nguy cơ giải trừ, lập tức cao hứng kêu hai tiếng, dùng sức đi vây quanh Tử Văn, tựa hồ làm nũng.

Ngô Củ vội vàng tìm Trịnh Bá tới, nhờ hắn đem hổ thả sang bên kia biên giới.

Hổ Lão quan vốn cũng không có hổ, Trịnh Bá nhanh chóng lệnh người đưa hổ đi.

Đoàn người lúc này mới bình tĩnh lại.

Tất cả mọi người là sợ bóng sợ gió một hồi.

Thế nhưng Công tử Quý bị thương, Đường Vu mang theo thuốc trị thương có hạn, thuốc bột đã không có tác dụng.

Dù sao Công tử Quý bị thương quá sâu, chảy máu rất nhiều, cần phải đi về dùng thuốc mỡ đắp.

Mọi người vội vàng về hành dinh.

Công tử Quý mơ mơ màng màng, sắc mặt tái nhợt.

Trịnh Bá ôm hắn lên, thả ở trên ngựa, một tay kéo cương ngựa, tay kia đè vết thương của Công tử Quý.

Công tử Quý mở mắt ra liền thấy Trịnh Bá.

Sắc mặt Trịnh Bá tuy rằng rất khó xem, thế nhưng biểu tình quan tâm.

Vẻ mặt đó khiến Công tử Quý rất bối rối, cảm thấy có thể là mình mất máu quá nhiều có ảo giác.

Trịnh Bá một tay kéo cương ngựa, một tay đè lên vết thương, đối với Công tử Quý nói:

"Đừng ngủ, ôm thắt lưng của ta, cẩn thận ngã xuống."

Công tử Quý không có khí lực gì, bất quá vẫn là nghe lời vòng tay ôm eo Trịnh Bá, đem mặt chôn ở bên hông hắn, suy yếu nhỏ giọng nói:

"Ta nhất định là nằm mơ..."

Mọi người giục ngựa nhanh về hành dinh.

Trịnh Bá vội vã ôm lấy Công tử Quý xuống ngựa.

Công tử Quý đã mất đi tri giác, lạnh run lên, trên trán lại rất nhiều mồ hôi.

Mọi người hộ tống Công tử Quý tiến vào lều.

Đường Vu đi lấy dươc liệu tới.

Trịnh Bá quỳ gối bên cạnh giường, vẫn đè vết thương Công tử Quý.

Công tử Quý bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, đôi môi màu tím, căn bản không có ý thức.

Đường Vu nhanh chóng trở lại.

Hắn lấy ra thuốc viên, nói:

"Cho hắn ngậm lấy."

Trịnh Bá vội vã cầm viên thuốc, đẩy miệng Công tử Quý ra đưa thuốc vào.

Đường Vu cắt xiêm y Công tử Quý, lộ ra vết thương trên đùi loang lổ nhìn đáng sợ.

Đường Vu động tác rất nhanh, trước tiên dùng thuốc nước thanh lý vết thương, sau đó chuẩn bị bôi thuốc mỡ.

Ngô Củ ở một bên nhìn có chút sợ hãi.

Vết thương lộ ra thịt bên trong đỏ tươi.

Công tử Quý vốn không cường tráng, bị hổ cào suýt nữa lộ ra xương.

Bởi vì thuốc nước thanh lý vết thương rất đau, Công tử Quý liền tỉnh lại.

Hắn đau toàn thân run run, vô ý thức kêu rên.

Đường Vu lập tức nói:

"Đừng cho hắn động, vết thương chảy máu càng nhiều."

Trịnh Bá vội vã đè lại chân còn lại của Công tử Quý, không cho hắn lộn xộn.

Ngô Củ cùng Tề Hầu cũng đến giúp đỡ, ba người giữ chặt Công tử Quý trên giường.

Đừng thấy Công tử Quý là văn nhân yếu đuối, mà bởi vì đau đớn, phản ứng mạnh, mọi người còn phải tránh né vết thương của hắn, bởi vậy khá vất vả.

Tất cả mọi người là chảy mồ hôi ròng ròng.

Đường Vu xử lý vết thương, sau đó nhanh chóng thoa thuốc mỡ.

Thuốc mỡ không giống thuốc bột dễ dàng bị trôi, vô cùng hữu hiệu.

Tuy rằng không phải lập tức có tác dụng, thế nhưng cũng cầm máu.

Đường Vu cẩn thận từng li từng tí một dùng vải bố băng vết thương, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Công tử Quý bởi vì mất máu quá nhiều không còn khí lực.

Vừa nãy đau đớn giãy giụa tốn nhiều sức, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, cả người ướt đẫm mồ hôi như vớt bên trong nước ra.

Trịnh Bá vội vã gọi người lấy nước ấm, sau đó tự mình cuốn lên ống tay áo, dùng khăn thấm nước ấm, lau cho Công tử Quý.

Đường Vu rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cũng là mệt đến một đầu mồ hôi.

Hắn lau mồ hôi, nói:

"Cũng không có vấn đề gì.

Không nên để cho hắn động, những ngày này tĩnh dưỡng thôi."

Trịnh Bá gật gật đầu, nói:

"Tốt rồi."

Công tử Quý đã ngủ, Đường Vu nói để cho hắn nghỉ ngơi nhiều, mọi người liền lui ra.

Trịnh Bá cũng không hề rời đi.

Mọi người rời đi có chút tiếng động, Công tử Quý liền mê man mở mắt ra.

Trịnh Bá lau mồ hôi cho hắn, thấy hắn mở mắt, thấp giọng nói:

"Nhắm mắt, ngủ tiếp đi."

Công tử Quý kinh ngạc nhìn Trịnh Bá, ánh mắt càng thêm mê mang, nói:

"Ta e sợ...!Còn chưa tỉnh ngủ."

Trịnh Bá thấy hắn suy yếu, đưa tay sờ gò má của hắn, nói:

"Chưa tỉnh ngủ cứ tiếp tục ngủ, tỉnh rồi liền không đau."

Công tử Quý gật gật đầu.

Bởi vì mất máu hắn phản ứng rất chậm, không suy nghĩ nhiều, lại nhắm hai mắt lại.

Trịnh Bá vốn định rút tay về, thế nhưng cúi đầu thấy Công tử Quý ở trong mộng còn vuốt ve vết sẹo trên mu bàn tay hắn.

Đó là vết thương lúc chịu nhục lưu lại....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio