Vô Củ

chương 212: 212: quên nói

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tả Đồ đến vội vàng thật ra là bởi vì chuyện mừng thọ Đấu Bá Bỉ.

Tả Đồ đã tiếp nhận công văn nhiều quốc gia gửi tới muốn đi chúc thọ Đấu Bá Bỉ.

Mới vừa rồi Tả Đồ còn thu công văn Tần quốc, muốn phái đệ đệ quốc quân Tần quốc là Công tử Gia đến chúc thọ Đấu Bá Bỉ, đồng thời tặng cho Sở quốc sơn hào hải vị và ngọc quý muốn cùng Sở quốc kết bang giao.

Tần quốc bây giờ tại vị chính là Tần Vũ Công.

Tần Vũ Công họ Doanh, thị Triệu, tên Thoại, là trưởng tử của Tần Hiến Công.

Khi còn là Công tử, hắn vẫn luôn là Thái tử, hắn còn có hai đệ đệ.

Nhị đệ cùng cha cùng mẹ với Tần Vũ Công, họ Doanh, thị Triệu, tên Gia.

Tần Vũ Công còn có một đệ đệ khác con tiểu thiếp Tần Hiến Công.

Sau khi Tần Hiến Công qua đời, Thái tử chuẩn bị kế vị, đột nhiên đệ đệ con tiểu thiếp tạo phản, bức bách hắn thoái vị.

Tần Vũ Công cùng đệ đệ là Công tử Gia bị bức ép lưu vong ở bên ngoài.

Cuối cùng Công tử Gia hỗ trợ huynh trưởng, lần thứ hai đánh về đô thành, trợ giúp Tần Vũ Công một lần nữa ngồi lên vị trí quốc quân.

Chu Thiên tử chính thức sắc phong Tần Vũ Công là Tần Bá.

Tần Vũ Công bởi vì từng bị đệ đệ khác mẹ soán vị, cho nên tự nhiên dưỡng thành bản tính đa nghi.

Sau khi thành Tần Bá, hắn lập tức đem hết thảy mầm mống diệt trừ, đồng thời trọng dụng đệ đệ ruột thịt của mình là Công tử Gia.

Công tử Gia nhỏ tuổi hơn đại ca rất nhiều, thế nhưng hai người quan hệ rất thân thiết.

Công tử Gia đã lãnh đạo rất nhiều chiến dịch, củng cố lãnh thổ Chu Triều.

Tần quốc thời đại này chưa nổi bật, bởi vì bọn họ phần lớn chú trọng đối phó Tây Nhung.

Tại thời kỳ Chu Bình Vương, bởi vì người Tần hộ giá có công, được phong Bá tước.

Chu Bình Vương từng đồng ý, chỉ cần người Tần có thể đoạt lại thổ địa Chu Triều từ tay người Nhung người Địch, phần đất đó thuộc về Tần quốc.

Bởi vì câu nói này, người Tần bắt đầu chuyên tâm đối phó Tây Nhung cùng Bắc Địch.

Qua nhiều năm vẫn luôn như vậy, cho tới nay cũng không có cùng các quốc gia trong Chu quốc phát sinh xung đột.

Bất quá từ khi Tần Vũ Công nắm quyền, Tần quốc đã không chỉ nhìn phía bắc, bọn họ bắt đầu hướng mắt đến Trung Nguyên.

Tần Vũ Công từng cùng đệ đệ Công tử Gia nói qua, nguyện vọng của hắn là muốn người Tần cho ngựa uống nước trâu ăn cỏ bên sông Hoàng Hà.

Không biết thời điểm nào mới có thể hoàn thành nguyện vọng này.

Công tử Gia vì hoàn thành nguyện vọng này, nam chinh bắc chiến, trong khoảng thời gian ngắn công cao chấn chủ.

Công tử Gia xuất chinh, rất nhiều quan trong triều đã bất mãn về Công tử Gia công cao cùng quyền lớn.

Thừa dịp Công tử Gia không có mặt, bọn họ trắng trợn hãm hại Công tử Gia.

Tần Vũ Công vốn cực kỳ tín nhiệm đệ đệ của mình.

Dù sao bọn họ là cùng cha cùng mẹ.

Mà ở thời điểm bị đệ đệ khác mẹ soán vị, đã để lại cho hắn không ít ám ảnh.

Quốc quân đều là người đa nghi.

Tần Vũ Công tâm tính vốn cũng không ổn định, hơn nữa thần tử khuyến khích, hắn bắt đầu hoài nghi đệ đệ ruột thịt của mình.

Hơn nữa Công tử Gia thật sự công cao chấn chủ, bách tính kính yêu, khó tránh khỏi Tần Vũ Công càng không vừa mắt.

Tả Đồ nhận được tin tức, kỳ thực lần này Tần Bá phái Công tử gia đến một mặt là chúc thọ, ở một mặt khác là giao hảo.

Kỳ thực còn có một mục đích, đó chính là để Công tử Gia lưu lại Sở quốc làm con tin.

Các quốc gia đưa con tin vốn là chuyện bình bình, một khi muốn khai chiến, xui xẻo nhất tất nhiên là con tin.

Rất nhiều con tin đều sẽ sống không bằng chết.

Ngô Củ hơi kinh ngạc, Tần Bá đem Công tử Gia đưa tới.

Người khác không biết, Ngô Củ biết.

Tuy rằng Tần Bá lúc này kiêng kỵ Công tử Gia, nhưng mà Công tử Gia sau này là người kế vị Tần Vũ Công, thụy hào Tần Đức Công.

Tần Đức Công đem đô thành Tần quốc chuyển đến Ung thành.

Đồng thời cho người bói toán.

Người bói toán nói, đô thành Tần quốc ở Ung thành rất có lợi cho Tần quốc phát triển.

Không lâu sau người Tần quốc liền có thể cho ngựa uống nước, thả trâu bên bờ Hoàng Hà.

Hậu nhân càng lừng lẫy hơn thống nhất cả Trung Nguyên.

Tần Vũ Công ca ca của Triệu Gia (Công tử Gia) thật ra có một Thái tử.

Thế nhưng sau khi Tần Vũ Công qua đời, Thái tử cũng không có lên thay vị trí Tần Bá.

Về phần tại sao, sử liệu không có ghi chép.

Chỉ có nói, người dân Tần quốc cùng quần thần ủng hộ, cảm thấy Triệu Gia văn võ song toàn, sáng suốt hơn người, bởi vậy mới lập Triệu Gia lên làm Tần Bá.

Tần Đức Công kế vị xong, đem cháu trai phân phong ở đô thành cũ Bình Dương thành.

Ngô Củ vẫn cảm thấy chuyện Tần Đức Công kế vị khẳng định có ẩn tình.

Tần Đức Công tuy rằng công lao đầy rẫy, bất quá hắn kế vị tổng cộng chỉ có ba năm liền chết bệnh trong cung điện.

Bây giờ Công tử Gia muốn tới Sở quốc mừng thọ, Ngô Củ tất nhiên là hoan nghênh.

Nếu như Triệu Gia thật ở lại Sở quốc, Ngô Củ nên khoản đãi quốc quân tương lai của Tần quốc, nói không chừng đối với Sở quốc có lợi ích.

Ngô Củ cùng Tả Đồ nói chuyện, Thiếu Vân cơ liền ở đứng một bên.

Nàng nghe không hiểu những thứ này, cũng không muốn nghe cái này.

Bất quá nhìn thấy Ngô Củ đang bận rộn cùng Tả Đồ, nàng liền quay đầu lại trừng Tử Văn.

Tử Văn là trời sinh mặt than, đề phòng ngẩng đầu nhìn Thiếu Vân cơ.

Thiếu Vân cơ còn tưởng rằng Tử Văn cũng trừng mình, nhất thời liền nổi giận.

Nhớ tới vừa rồi Tử Văn cho mình ăn quả đắng, còn ở trước mặt Sở Vương, cơn giận càng tăng.

Thiếu Vân cơ quay đầu liếc mắt nhìn Ngô Củ.

Ngô Củ không có chú ý bọn họ, vì vậy Thiếu Vân Cơ liền đi tới hai bước, mạnh mẽ đạp Tử Văn một cái, còn thấp giọng mắng:

"Dã chủng!"

Tử Văn là được hổ nuôi lớn, nói trắng ra tuy rằng không hiểu lắm đạo lí đối nhân xử thế, thế nhưng động tác lanh lợi.

Nhìn thấy Thiếu Vân cơ đạp, ngay lập tức Tử Văn liền lắc mình tránh, động tác rất nhanh.

Thiếu Vân cơ đạp vào khoảng không.

Ngô Củ không nhìn thấy, thế nhưng Đại Bạch thấy rõ ràng.

Có người dám đạp tiểu chủ nhân, Đại Bạch nhất thời liền nổi giận.

Đừng thấy lúc thường nó như một con chó tham ăn tham ngủ, bộ mặt Alaska ngốc, khi không để ý tới nó, nó cũng có thể bày trò làm nũng.

Thế nhưng nó bản chất là một con sói, hơn nữa rất hung hãn, hình thể khổng lồ.

HunhHn

Đại Bạch nhìn thấy Thiếu Vân cơ tấn công Tử Văn, đôi mắt buồn ngủ đột nhiên mở to ra, liền nhào tới muốn cắn Thiếu Vân cơ.

"A a a a.

"

Thiếu Vân cơ hô to một tiếng, nhìn thấy một con sói xông lại, vội vàng xoay người bỏ chạy.

Kết quả đạp phải váy của mình, nàng trực tiếp té úp mặt.

Cái trán bị đập mạnh xuống đất.

Thiếu Vân cơ nằm trên mặt đất, cố hô to:

"Cứu...!cứu mạng!!"

Ngô Củ cùng Tả Đồ đang nói chuyện, nào có biết bên này đột nhiên phát ra tiếng hô to.

Quay đầu nhìn lại, cả hai giật nảy mình.

Đại Bạch vẻ mặt hung ác, giương răng nanh, giẫm đạp Thiếu Vân cơ trên đất, đối với Thiếu Vân cơ rống giận.

Tử Văn cũng sợ hết hồn, vội vã hô:

"Đại Bạch đừng cắn người!"

Đại Bạch nổi nóng, không nghe lời.

Tuy rằng xác thực không có cắn Thiếu Vân cơ, thế nhưng đạp lên người Thiếu Vân cơ, gầm gừ.

Răng nanh trắng nhọn nhìn rất đáng sợ.

Thiếu Vân cơ sợ hãi rít gào.

Tử Văn thấy Đại Bạch không buông tha người nhanh chóng chạy tới, dùng sức kéo đuôi, đem nó về phía sau.

Đại Bạch bất mãn quơ quơ cái đuôi.

Thế nhưng sợ đánh trúng tiểu chủ nhân, chỉ là quơ nhẹ, liền bị Tử Văn nắm đuôi kéo tới một bên.

Ngô Củ vội vã đi tới, nói:

"Chuyện gì xảy ra?"

Thiếu Vân cơ sợ đến mặt không có chút máu, khóc sướt mướt nói:

"Hu hu hu...!Sở Vương, ngài phải làm chủ cho Cơ chuyện này...!Vương tử sao nuôi một con thú hoang hung hãn, nếu là tổn thương người thì làm sao.

May mắn hôm nay Sở Vương cứu Cơ, không thì Cơ thật không biết như thế nào cho phải."

Thiếu Vân cơ nói, muốn dựa vào lòng Ngô Củ, còn nói:

"Thú hoang nên tròng hàm thiếc, bằng không không ra thể thống gì rồi!"

Tử Văn vội vã bảo vệ Đại Bạch.

Đại Bạch còn muốn gào thét.

Tử Văn lấy tay che miệng không cho Đại Bạch rống, nói:

"Vương phụ, không phải Đại Bạch có lỗi.

Là nó muốn bảo vệ chủ.

Công chúa Vân quốc tự dưng muốn đá Tử Văn, Đại Bạch mới lại đột nhiên sủa."

Ngô Củ nghe thế, nhất thời nhíu mày lại.

Thiếu Vân cơ hoảng hồn, liền vội vàng nói:

"Không đúng, không đúng, là Vương tử hiểu nhầm rồi.

Cơ...!Cơ thấy y phục Vương tử có bụi, muốn giúp phủi bụi."

Ngô Củ cười lạnh một tiếng, nói:

"Thì ra là hiểu lầm.

Vậy thì được rồi, Công chúa Vân quốc bị kinh hách, trước tiệc mừng thọ ở trong dịch quán an tâm tĩnh dưỡng thôi, đừng tùy ý đi lại.

Người đâu!"

Ngô Củ nói, tự nhân cung nữ nhanh chóng chạy tới.

"Vương thượng xin phân phó."

Ngô Củ khoát tay áo một cái, nói:

"Đưa Công chúa Vân quốc về dịch quán đi."

Thiếu Vân cơ không nghĩ tới biến thành như vậy.

Nàng sứt đầu mẻ trán không nói, Sở còn muốn che chở con thú hoang.

Vừa tức vừa phẫn nộ, cũng không dám biểu lộ ra, nàng chỉ có thể bị trục xuất về dịch quán.

Ngô Củ chờ Thiếu Vân cơ đi, dặn dò Tả Đồ chuẩn bị chiêu đãi sứ thần Tần quốc, lập tức ngồi chồm hỗm xuống, ôm Tử Văn, nói:

"Tử Văn, có bị thương không?"

Tử Văn lắc lắc đầu, khổ não bĩu môi, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, khiến người ta vô cùng đau lòng.

Ngô Củ nói:

"Làm sao vậy?"

Tử Văn khổ não nói:

"Rất nhiều thúc thúc bá bá đều nói Tử Văn là dã chủng, vừa rồi Công chúa Vân quốc cũng nói Tử Văn là dã chủng.

Vương phụ cũng bởi vì Tử Văn mà khổ não.

Vương phụ đã rất cực khổ rồi, Tử Văn không hy vọng Vương phụ bởi vì Tử Văn mà nhọc lòng."

Vừa nghe nói như thế, Ngô Củ nhất thời không biết là cảm giác gì, liền vội vàng đem Tử Văn ôm vào trong ngực, nói:

"Tử Văn ngoan, con không khiến cho ta khổ não.

Con cũng không phải dã chủng.

Con lớn lên sẽ biến thành nam tử đỉnh thiên lập địa lưu danh sử sách.

Bọn người xem thường con phải ngước mặt ngẩng đầu lên nhìn con."

Tử Văn nghe được như hiểu mà như không hiểu, lại gật gật đầu, tựa hồ vô cùng nghe lời.

Ngô Củ chơi cùng với Tử Văn một ngày, hôm sau lại bắt đầu bận túi bụi.

Bởi vì Đấu Bá Bỉ mừng thọ, rất nhiều quốc gia đều phái sứ thần đến, còn có Tần quốc phái Công tử Gia đến làm con tin.

Sự tình lan truyền nhanh chóng.

Không biết là ai tiết lộ ra ngoài, rất nhiều quốc gia cũng bắt đầu dồn dập noi theo.

Sở quốc càng ngày càng lớn mạnh.

Bây giờ liên minh Sở quốc, Tề quốc và Chu quốc đã hình thành thế chân vạc.

Tề quốc cùng Sở quốc đang tiếp tục bành trướng.

Ở tình huống như vậy, ai dám cùng Sở quốc trở mặt? Sao không đưa tới con tinh biểu đạt thành ý?

Ngô Củ nhất thời đầu đau gần chết.

Nhiều quốc gia đưa tới Công tử làm con tin, Tề quốc cũng tới quấy rối!

Ngô Củ không biết Tề Hầu nghĩ như thế nào, chưa tới hai ngày Tả Đồ liền trình công văn Tề quốc gửi tới.

Ngô Củ mở ra xem thấy là bút tích Tề Hầu.

Tề Hầu thái độ vô cùng thành khẩn, nói muốn cùng Sở quốc có quan hệ tốt đẹp.

Cho nên cũng noi theo Tần quốc, dự định đưa tới con tin, cùng Sở quốc đạt thành thỏa thuận trăm năm hòa bình.

Ngô Củ nhìn công văn này là đầu đau gần chết.

Coi như không có con tin, Ngô Củ cũng không thể cùng Tề quốc cắt đứt.

Mà bây giờ Tề Hầu muốn đưa đến con tin, Ngô Củ thật không nghĩ ra hắn muốn đưa ai tới?

Chẳng lẽ là Công tử Vô Khuy? Hoặc là Công tử Thạch Tốc con nuôi Tề Hầu? Cũng không thể đem Thái tử Chiêu đưa tới là con tin chứ?

Trong công văn cũng không có nói rõ là ai.

Hơn nữa đội ngũ Tề quốc đã ở trên đường, ít ngày nữa sẽ đến Sở quốc.

Xin Sở Vương cho bọn họ tiến vào kinh đô Dĩnh thành.

Ngô Củ đau đầu phê công văn, để Tả Đồ đi sắp xếp chuyện này.

Cho phép đội ngũ Tề quốc đến chúc thọ, đồng ý con tin tiến vào Dĩnh thành.

Ngô Củ muốn xem xem, Tề Hầu đem ai đưa tới làm con tin.

Đấu Bá Bỉ đã thoái ẩn.

Bất quá bởi vì toàn bộ Đấu gia đều là Đấu Bá Bỉ xây dựng, bởi vậy danh tiếng vô cùng vang dội.

Hơn nữa Chu quốc cũng muốn cùng Sở quốc hòa giải, những quốc gia liền mượn cớ chúc thọ tràn vào Dĩnh thành.

Cách ngày chúc thọ một tháng, Dĩnh thành đã người đông như mắc cửi.

Hôm nay có hai đội ngũ sẽ tiến vào Dĩnh thành, một là đội ngũ Tần quốc, một là độ ngũ Tề quốc.

Cứ như vậy, hai đội ngũ cũng không thể cùng tiến vào một cửa thành.

Ngô Củ tất nhiên sẽ đi nghênh đón đội ngũ Tề quốc.

Vốn hết thảy đều dự định xong, Ngô Củ muốn đi nghênh đón đội ngũ Tề quốc.

Thế nhưng đội ngũ Tề quốc có chút chậm trễ, không có cách nào đến đúng giờ.

Bất đắc dĩ, Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là đi cửa thành khác nghênh tiếp đội ngũ Tần quốc.

Đội ngũ Tần quốc cũng không phải đặc biệt xa hoa.

Thân là đặc sứ, Công tử Gia ngồi trên ngựa, một thân nhung trang.

Hắn tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi năm tuổi.

Ở tuổi này đã nổi bật hơn người, công cao chấn chủ, dẫn dắt quân Tần nam chinh bắc chiến, trong quý tộc là vô cùng hiếm thấy, có thể nói là thanh niên tuấn kiệt.

Công tử Gia thân hình cao lớn, một thân nhung trang nhìn uy phong lẫm lẫm.

Phụ thân hắn là người Tần quốc, mẫu thân là người Lỗ quốc, bởi vậy Công tử Gia tướng mạo tuy rằng cường tráng cương nghị, nhưng ngũ quan hài hòa tuấn mỹ, cho cảm giác giống Tề Hầu.

Công tử Gia nhìn thấy Ngô Củ, tung người xuống ngựa, nhanh chân đi tiến lên, chắp tay nói:

"Triệu Gia bái kiến Sở Vương."

Ngô Củ cũng hướng hắn chắp tay, cười nói:

"Tần công tử một đường mệt nhọc.

Quả nhân đã chuẩn bị tiệc.

Nếu không chê, mời cùng Quả nhân tiến cung uống mấy ly."

Triệu Gia mặc dù là tướng, lại rất nho nhã lễ độ, cười nói:

"Sở Vương có ý tốt, Triệu Gia sao dám từ chối."

Hắn nói, nhìn thoáng qua nhóm sĩ phu đứng sau Ngô Củ.

Ánh mắt Phong Thư chạm vào ánh mắt Triệu Gia, nhanh chóng cúi đầu.

Triệu Gia lại cười cười.

Ngô Củ thấy Triệu Gia vừa rồi nho nhã lễ độ, đột nhiên cười lên có chút hung tàn, không khỏi thấy có chút kỳ quái.

Theo tầm nhìn của Triệu gia, Ngô Củ phát hiện Hàm Doãn Phong Thư.

Ngô Củ cười cười, nói:

"Tần công tử lẽ nào quen biết sĩ phu của Quả nhân?"

Triệu Gia nghe nói như vậy, vừa cười vừa nói:

"Thực không dám giấu giếm, có chút quen biết.

Đã gặp qua Phong Thư đại phu hai ba lần."

Hắn vừa nói như thế, Ngô Củ đột nhiên nghĩ tới Phong Thư là người Lộ Tử quốc, mà Tần quốc vẫn luôn tận sức mở rộng lãnh thổ hướng bắc.

Lộ Tử quốc chính là quốc gia mạnh trong số những quốc gia người Xích Địch.

Triệu Gia là tướng quân Tần quốc, hai người từng gặp mặt là bình thường.

Hơn nữa như Triệu Gia từng nói, có chút quen biết, tất nhiên không có hồi ức tốt đẹp.

Phong Thư cười khan một tiếng, luôn cảm giác mình gần đây gặp vận xui xẻo.

Đầu tiên là bị Sở Vương đùa giỡn, sau đó lại bị quốc quân Lộ Tử quốc bỏ xe tù đuổi đi, bây giờ tới Sở quốc còn gặp được kẻ thù, vận rủi này cũng đến quá nhiều.

Ngô Củ cười cười, nói:

"Đã có quen biết, vậy Tần công tử càng phải vào cung uống nhiều thêm mấy ly."

Triệu Gia cười nói:

"Sở Vương nói phải, vậy Gia liền cung kính không bằng tòng mệnh."

"Xin mời!"

Ngô Củ tránh ra một bước, mở tay áo bào màu đen, làm động tác mời Công tử Gia.

Công tử Gia lại không dám tiến lên, mà là chắp tay mời Ngô Củ đi đầu.

Ngô Củ cũng không nhường nữa, liền cất bước đi về phía trước, mọi người đi vào cung.

Bọn họ mới vừa vào cung, đang muốn dùng cơm trưa.

Ngô Củ còn suy nghĩ, dùng cơm trưa xong nghỉ ngơi một hồi, buổi tối còn đi nghênh tiếp đội ngũ Tề quốc.

Nào có biết đang nghĩ ngợi, Đấu Kỳ đã nhanh chân đi vào, chắp tay nói:

"Vương thượng, đội ngũ Tề quốc vừa tiến vào thành, muốn vào cung bái kiến."

Ngô Củ vừa nghe, nhất thời cảm thấy đội ngũ Tề quốc thật là khó lường, nhanh chóng đứng dậy, đối với Công tử Gia chắp tay nói:

"Thực sự là xin lỗi, mời Tần công tử uống trước.

Quả nhân còn phải đi nghênh đón sứ thần Tề quốc, sẽ sớm trở lại."

Triệu Gia vừa nghe, liền vội vàng đứng lên, cười nói:

"Gia đã nghe nói đại danh Tề quốc, chỉ là Tần quốc tại phía tây, Tề quốc tại mặt đông, vẫn luôn vô duyên gặp gỡ.

Bây giờ có cơ hội này, kính xin Sở Vương đồng ý, Triệu Gia xin hộ tống Sở Vương, cùng nghênh tiếp sứ thần Tề quốc."

Ngô Củ nghe liền biết Triệu Gia là cho mình bậc thang, cũng không đến nỗi lúng túng.

Ngô Củ liền đồng ý.

Mọi người đi ra cửa cung nghênh đón đội ngũ Tề quốc.

Quả nhiên rất nhanh liền nhìn thấy đội ngũ Tề quốc.

Đội ngũ này đồ sộ hơn đội ngũ Tần quốc nhiều lắm.

Không biết còn tưởng rằng là quốc quân xuất hành.

Ngô Củ dẫn theo văn võ bá quan Sở quốc, còn có Tần công tử Triệu Gia, đứng lại cửa cung.

Đội ngũ rất nhanh đã đến trước mặt.

Ngô Củ nhìn thấy dẫn đầu là Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng, còn có Dịch Nha đang đảm nhiệm chức vụ ở bộ Tư Mã cũng theo tới.

Ngô Củ nghĩ thầm.

Con tin đưa tới không phải là tiểu Địch Nhi chứ? Bất quá nghĩ lại Địch Nhi là con nuôi của mình, cũng không phải con nuôi Tề Hầu.

Hẳn Tề Hầu sẽ không phát điên đưa Địch Nhi đến đây.

Công Tôn Thấp Bằng đầu tiên tung người xuống ngựa, đối với Ngô Củ chắp tay, mỉm cười nói:

"Thấp Bằng bái kiến Sở Vương!"

Ngô Củ cười nói:

"Đại Tư Hành Tề quốc đa lễ."

Công Tôn Thấp Bằng hành lễ xong, lập tức xoay người lại, đi tới bên cạnh truy xe.

Màn xe nâng lên, mọi người đón đặc sứ Tề quốc, cũng chính là con tin Tề quốc đưa tới.

Ngô Củ nhìn màn xe, lập tức một người từ trong xe đi ra.

Giống như phim quay chậm, Ngô Củ trước tiên thấy được vạt áo màu đen, tay áo lớn thêu hoa văn tinh xảo, một khuôn mặt tuấn mỹ, ngọc quan màu đen buộc tóc chỉnh tề.

Nam tử kia từ trong xe chậm rãi đi xuống, mỉm cười.

Thân hình cao lớn, y phục hoàn toàn bó sát, hiện ra oai vệ.

Tóc túm lên trên lộ ra ngũ quan góc cạnh.

HunhHn Vốn có vẻ vô cùng ác liệt, bất quá khi mỉm cười ác liệt bị giảm nhạt đến bảy tám phần, trở nên thành thục gợi cảm.

Nam tử kia từ trong xe đi ra.

Ngô Củ choáng váng, sững sờ nhìn hắn, cuối cùng cũng coi như biết vì sao đội ngũ Tề quốc to lớn như thế.

Bởi vì không phải là giống, mà vốn là đội ngũ của quốc quân Tề quốc.

"Đặc sứ Tề quốc" rõ ràng chính là Tề Hầu!

Ngô Củ càng thêm nhức đầu.

Các đại thần bên cạnh đều đã gặp Tề Hầu, cũng có chút sững sờ, không biết đây là tình huống gì.

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Nhị ca, có khoẻ hay không?"

Ngô Củ ho khan một tiếng, che giấu cơ mặt co giật, vẫn duy trì khí độ quốc quân nên có, mỉm cười nói:

"Chuyện này...!Tề Công giá lâm, Quả nhân rất vinh hạnh.

Chỉ là không biết...!Đặc sứ Tề quốc cùng con tin ở đâu?"

Tề Hầu lúc này chậm rãi tới gần Ngô Củ.

Ngô Củ không biết sao mấy ngày không gặp Tề Hầu khí thế tăng cao như vậy.

Hắn từ từ đi tới, khiến Ngô Củ có một loại cảm giác mặt đỏ tim đập nhanh khó giải thích được.

Tề Hầu đứng ở trước mặt Ngô Củ, giương ra tay áo bào màu đen, khí thế càng là gấp bội phả vào mặt.

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Hả? Đặc sứ Tề quốc cùng con tin...!Không phải đang trước mặt Nhị ca?"

Ngô Củ sững sờ, lập tức trên trán gân xanh nhảy tưng.

Trong lòng đột nhiên có vài câu mắng, không biết có nên nói hay không.

Tề Hầu thấy Ngô Củ không lên tiếng, bất quá trên mặt gân xanh nhảy tưng, cười nói:

"Sở Vương khả năng chưa biết, Cô nói đều là thật.

Một tháng trước Cô đã chính thức thoái vị nhường vị trí cho Chiêu Nhi.

Bây giờ thân phận chính là đặc sứ Tề quốc, đương nhiên còn muốn đến Sở quốc làm con tin."

Ngô Củ sững sờ, trong đầu chỉ có hai chữ...!thoái vị.

Nhưng mà Ngô Củ cảm thấy không thể nào.

Bởi vì Tề Hầu chính là bá chủ Xuân Thu, làm sao có khả năng đột nhiên lui ẩn.

Đây tuyệt đối là chuyện không thể nào.

Đâu chỉ là Ngô Củ kinh ngạc, tất cả mọi người ra nghênh đón tại cửa cung đều kinh ngạc, bao gồm sĩ phu Sở quốc và Công tử Gia.

Tất cả đều trố mắt ngoác mồm nhìn Tề Hầu.

Dù bọn họ trước đây không quan tâm hơn thua, luôn trấn định, lúc này cũng không cách nào bình tĩnh.

Bởi vì Tề Hầu hiện đang tản ra uy lực, quả thực là thuốc nổ phiên bản nâng cao.

Trong đầu mọi người đều đã bị nổ ra một cái hố.

Bất quá Ngô Củ cảm thấy Tề Hầu chính là một quả bom tấn.

Ngô Củ đột nhiên tiến lên hai bước, một phát bắt lấy tay Tề Hầu, nói:

"Ngươi cùng Quả nhân đi nói chuyện."

Tề Hầu bị Ngô Củ lôi đi, còn phất tay với Công Tôn Thấp Bằng, sau đó liền vẫy tay cùng nhóm sĩ phu Sở quốc, nói:

"Mượn Sở Vương dùng một lát."

Ngô Củ lôi kéo Tề Hầu đi một đoạn, nhất thời trợn mắt nói:

"Thoái vị?"

Tề Hầu đem ngón tay trỏ đặt ở trên môi, nhẹ nhàng nói:

"Suỵt, Nhị ca lớn tiếng như vậy, rất ảnh hưởng hình tượng của bản thân."

Ngô Củ không đếm xỉa tới lời hắn nói, Tề Hầu liền vội vàng nói:

"Đúng vậy, rất chính xác."

Đầu Ngô Củ giống như lại bị trúng bom, nhất thời tất cả đều không còn gì.

Tề Hầu cười nói:

"Đã sớm muốn nói cho Nhị ca quyết định này, chỉ là vẫn luôn quên nói."

Ngô Củ liếc mắt nhìn hắn, nói:

"Ngươi là quên nói, hay cố ý không nói? Thoái vị là chuyện lớn, ngươi sao không nói cho ta?"

Tề Hầu thành thật nói:

"Là vì Tề quốc cùng Sở quốc cách nhau quá xa, Cô muốn nói cho Nhị ca cũng không có thời gian.

Bởi vậy Cô cảm thấy khẳng định sẽ lỡ việc, không bằng thoái vị xong, tự mình đến đây cùng Nhị ca gặp mặt nói."

Ngô Củ muốn phun máu lên mặt Tề Hầu, trừng hai mắt nói:

"Còn nói dối?"

Tề Hầu lập tức nói:

"Được được được, Cô không cãi chày cãi cối, Cô nói thật.

Thật ra là Cô không xa Nhị ca được."

Ngô Củ nghe hắn nói như vậy, trong lòng sôi trào.

Năm đó Tề Hầu đưa Ngô Củ đi Sở quốc, Ngô Củ đã rõ ràng.

Trong lòng Tề Hầu, bá nghiệp cùng tình cảm, Tề Hầu lựa chọn bá nghiệp.

Cũng không phải là vứt bỏ tình cảm không muốn, chỉ là tình huống lúc đó lựa chọn bá nghiệp hợp tình hợp lý hơn.

Mà Ngô Củ cũng tự nguyện hoàn thành tâm nguyện cho Tề Hầu.

Bởi vì Ngô Củ biết chính mình ở Tề quốc ngày sau nhất định sẽ bởi vì vấn đề công lao mà khiến người ngờ vực.

Huống hồ bản thân cũng không phải là người Tề quốc, còn không bằng đi Sở quốc.

.

ngôn tình ngược

Mà bây giờ, Tề Hầu thoái vị tới Sở quốc làm con tin, Ngô Củ một chút liền hồ đồ, nhưng mà trong lòng sôi trào lên.

Không biết Tề Hầu dùng tâm thái gì đem Hầu vị nhường cho Thái tử Chiêu.

Tề Hầu thấy Ngô Củ sững sờ, ngữ khí rốt cục nhẹ một chút, dùng giọng ôn nhu cười nói:

"Nhị ca ngẫm lại xem, bây giờ Tề quốc yên ổn, Lỗ quốc cùng Cử quốc cũng đã thuộc về Tề quốc, căn bản không đáng sợ.

Nhị ca trợ giúp ngăn chặn người Địch, bây giờ người Địch không dám xâm phạm.

Tề quốc vừa không nội ưu cũng không hoạ ngoại xâm, Chiêu Nhi là đứa trẻ tốt, còn có Vô Khuy phụ tá Chiêu Nhi, Nhị ca lo lắng cái gì?"

Ngô Củ nghe hắn nói ôn nhu, tâm tình cũng bình tĩnh một chút, thở dài nói:

"Củ là lo lắng Quân thượng.

Bá nghiệp của Quân thượng không thể bởi vì Củ mà hủy hoại trong một ngày."

Tề Hầu rất muốn ôm Ngô Củ, bất quá bởi vì bên cạnh còn có rất nhiều người.

Bọn họ chỉ là có vẻ như trò chuyện, âm thanh không nghe thấy, thế nhưng nhất cử nhất động còn có thể bị nhìn thấy.

Bởi vậy Tề Hầu cũng không có đem Ngô Củ ôm vào trong ngực, chỉ nói là:

"Nhị ca ngốc, ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều.

Cô làm như thế cũng không phải từ bỏ bá nghiệp.

Nhị ca lẽ nào quên mất, bây giờ phương Đông đã bị Tề quốc khống chế, mà Trung Nguyên Chu Thiên tử có thể nói mạnh mẽ hơn Hồ Tề nhiều, phía nam lại có Sở quốc.

Đã thành thế vạc ba chân, Tề quốc muốn đột phá khỏi trói buộc, không cùng Sở quốc hợp tác, lẽ nào Cô đi cùng Thiên tử khó có thể tin tưởng kia hợp tác? Nhị ca mới vừa đăng cơ, Sở quốc vẫn chưa có yên ổn, Cô hiện tại đến giúp đỡ.

Thời điểm Sở quốc an định, Tề quốc cùng Sở quốc lần thứ hai hợp tác.

Cô hi vọng cùng Nhị ca cân sức ngang tài."

Ngô Củ nghe nở nụ cười.

Mù mịt vừa rồi cũng bị "lời chót lưỡi đầu môi" quét sạch.

Ngô Củ bất đắc dĩ nói:

"Hay lắm, cân sức ngang tài.

Không phải đến Sở quốc ta ăn bám, hay là thả dây dài câu cá lớn?"

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Đúng vậy.

Dù sao Tề quốc là hậu nhân của Khương Thái Công, phải hiểu rõ cách thả câu."

Ngô Củ bất đắc dĩ nói:

"Ngươi nham hiểm.

Muốn Quả nhân nói Chiêu Nhi nên nhổ cỏ tận gốc, miễn cho ngươi ngày nào đó hối hận liền trở về đòi vị trí cũ."

Tề Hầu cười ha ha, nói:

"Chiêu Nhi sẽ không nhổ cỏ tận gốc đâu.

Trước khi lên đường, Chiêu Nhi vẫn luôn dặn Cô, Nhị bá thân thể không tốt, muốn Cô chăm sóc thật tốt cho ngươi.

Hết bận việc ở Sở quốc, Cô phải nhanh trở về vị trí cũ."

Thì ra Tề Hầu cũng không phải thật sự thoái vị, chỉ là tạm thời thoái vị.

Cũng lạ, Tề Hầu lại sinh một đứa con "ngoan" không tranh đoạt Hầu vị.

Kỳ thực Tề Hầu vào lúc này thoái vị còn vì một tư tâm khác.

Đó chính là Tề Hầu không muốn lại nhìn thấy thảm kịch tranh vị đời trước.

Hắn còn sống, hơn nữa còn ở thời điểm uy tín rất lớn thoái vị nhường ngôi cho Thái tử Chiêu, cũng có thể đè ép các thần tử khuyến khích Vô Khuy tranh vị.

Ngô Củ nghe, đột nhiên lại thở dài nói:

"Thật không có đường lui?"

Tề Hầu nói:

"Đương nhiên là có.

Vậy phải chờ Nhị ca yên ổn Sở quốc, Cô mới yên tâm về Tề quốc trở lại vị trí cũ."

Ngô Củ trừng Tề Hầu.

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Còn nữa, nhiều quốc gia đưa Công chúa đến Sở quốc nói chuyện hôn nhân, cái này không thể được.

Vị trí Vương hậu Sở quốc chỉ có thể là Cô."

Ngô Củ vừa nghe, suýt nữa bật cười, nói:

"Tề Công tuy rằng thoái vị, thế nhưng càng ngày càng không cần mặt mũi."

Tề Hầu cười nói:

"Nhiều người tranh cướp giành giật muốn làm Vương hậu của Nhị ca.

Nếu Cô không da mặt dày, làm sao giữ được Nhị ca? Người khác cũng không biết, nếu như muốn bắt lấy Nhị ca, không phải giở chút thủ đoạn, không đuổi đánh tới cùng, không mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ làm sao có được."

Ngô Củ vô cùng phương, cũng không vì Tề Hầu không biết xấu hổ, mà là Tề Hầu nói đúng.

Ngô Củ tự phong bế bản thân.

Đừng thấy biểu hiện rất ôn nhu, kỳ thực nội tâm dị thường lạnh lùng cùng xa cách.

Tề Hầu giở thủ đoạn nhỏ là "thoái vị", cái này không phải người bình thường nào cũng có thể làm.

Coi như Ngô Củ là loại "lạnh lùng", cũng sẽ bị hắn cảm động.

Ngô Củ nói:

"Ngươi vẫn là quá lỗ mãng."

Tề Hầu nói:

"Tại sao là lỗ mãng, đây là kế hoạch lâu dài.

Muốn xưng bá, sao có thể chỉ đặt mình ở trong quốc gia? Bây giờ Cô đã đem tay đưa tới Sở quốc, bước kế tiếp chính là cùng Sở Vương kết thông gia.

Đây không phải là kế hoạch lâu dài sao?"

Ngô Củ cảm giác nói không lại Tề Hầu.

Tề Hầu còn nói:

"Nhị ca, bây giờ Cô đã không phải là đương nhiệm quốc quân Tề quốc, mà là tiền nhiệm quốc quân Tề quốc, còn tới Sở quốc làm con tin.

Chỉ có thể dựa vào sắc đẹp ăn bám, Nhị ca cần phải đối đãi Cô ôn nhu một chút."

Hắn vừa nói như vậy, Ngô Củ không nhịn được cười ha ha, duỗi tay nắm cằm Tề Hầu.

Như chọn thịt lợn, lắc qua lắc lại, nhìn trái nhìn phải một chút, Ngô Củ nói:

"Ngươi yên tâm đi, với sắc đẹp của ngươi, Quả nhân sẽ rất ôn nhu."

Mắt Tề Hầu sáng lên, nói:

"Thật sao?"

Rõ ràng là Ngô Củ nắm cằm hắn, dáng vẻ như trêu chọc phụ nữ nhà lành.

Bất quá bởi vì Tề Hầu vóc người vô cùng cao to, hơn nữa đôi mắt sáng lấp lánh, căn bản không giống bị đùa giỡn.

Tề Hầu nhân cơ hội nói:

"Cô đã lâu không ăn được món Nhị ca nấu.

Nhị ca làm chút gì ngon cho Cô ăn được không?"

"Chỉ có biết ăn thôi."

Tuy rằng nói như vậy, bất quá Ngô Củ vẫn là nói:

"Ngươi tới cũng đúng lúc.

Quả nhân vừa ướp muối một mẻ, một chốc tiệc tiếp đãi sứ thần kết thúc, sẽ cho ngươi ăn."

Tiểu Bạch liền vội vàng gật đầu, vẻ mặt quả thực giống như đúc "đại ca" Đại Bạch.

"Tốt quá, Nhị ca nhất định ăn ngon."

Ngô Củ cười cười.

Tề Hầu luôn cảm thấy nụ cười Nhị ca không có ý tốt, cũng không biết có phải là ảo giác hay không.

Hai người rốt cục tâm sự bí mật xong, đi trở lại.

Ngô Củ vẫn cùng Công Tôn Thấp Bằng xác nhận một chút.

Công Tôn Thấp Bằng cũng khá là lúng túng, nói:

"Hồi bẩm Sở Vương, chuyện này...!Quân thượng quả thật là thoái vị ở một tháng trước.

Bây giờ tân quốc quân chính là Thái tử."

Ngô Củ vẫn đau đầu không thôi, nghe xác nhận lại muốn chửi Tề Hầu.

Trong đầu hắn có phải đều là tàu hũ.

Bất quá ván đã đóng thuyền.

Công tử Gia cười đối với Tề Hầu chắp tay nói:

"Tề Công tính tình ngay thẳng, có thể buông xuống thân phận địa vị, thật tâm vì quan hệ tốt đẹp Tề quốc cùng Sở quốc.

Gia thực sự là bội phục, bội phục!"

Công tử Gia nói như vậy, Tề Hầu chắp tay nói:

"Tần công tử nói quá lời.

Tần công tử lần này đến Sở quốc không phải mục đích giống Cô sao? Tần công tử đại nghĩa là vì Tần quốc phát triển, Cô cũng bội phục."

Triệu Gia bị nói như thế, sắc mặt hơi cứng ngắc.

Có thể thấy được kỳ thực Triệu Gia cũng không phải là tự nguyện đến đây.

Hắn ở Tần quốc quá tốt, cũng không lưu luyến Sở quốc, tất nhiên không phải tự nguyện đến đây.

Vào một năm trước, đại ca của Triệu Gia là Tần Vũ Công, trong tiệc rượu nói chờ mình trăm năm sau, muốn đem vị trí Bá tước truyền cho đệ đệ ruột.

Nhưng mà miệng quốc quân giống như là mỏ chim, căn bản không có thể tin là thật.

Tần Vũ Công tỉnh rượu đột nhiên phát hiện chính mình nói sai lời.

Thêm việc đã xảy ra khi còn là Thái tử, Tần Vũ Công đột nhiên cảm thấy Triệu Gia tồn tại vô cùng nguy hiểm, liền bắt đầu xa cách Triệu Gia.

Triệu Gia hôm nay làm đặc sứ cũng là con tin đi đến Sở quốc là bởi vì quốc quân ngờ vực cùng không tin tưởng hắn.

Hắn vì Tần quốc đặt xuống một nửa giang sơn, mà bây giờ đại ca đá hắn ra khỏi Tần quốc.

Hắn ở Sở quốc làm một con tin có thể chết bất cứ lúc, Triệu Gia làm sao có thể vui?

Hắn cũng không như Tề Hầu thật vui vẻ chạy đi làm con tin.

Triệu Gia bị Tề Hầu nói đến nỗi đau, sắc mặt hơi cứng ngắc, lập tức liền treo lên nụ cười, bất quá là dối trá.

Ngô Củ lặng lẽ trừng Tề Hầu.

Tề Hầu mỉm cười.

Miệng thúi, vừa đến liền quấy rối!

Ngô Củ cười nói:

"Hiếm thấy hôm nay đặc sứ Tần quốc cùng Tề quốc tụ hội một nơi.

Chúng ta cùng uống, không say không về."

Triệu Gia cười cười, nói:

"Đúng vậy, đa tạ Sở Vương có ý tốt."

Tề Hầu cũng cười híp mắt nói:

"Tốt quá, không say không về."

Rất nhanh đại phu ba quốc gia đều tiến vào tiệc.

Ngô Củ nhanh chóng dặn dò người sắp xếp chỗ ngồi cho người Tề quốc.

Rất nhanh Tề Hầu cùng mấy người Công Tôn Thấp Bằng cũng vào chỗ ngồi.

Bởi vì Tề Hầu chen ngang tiến vào, bởi vậy chỗ ngồi hơi xa.

Tuy rằng Tề quốc là Hầu tước, Tần quốc chính là Bá tước, mà người ta đi tới trước, cũng phải để ý trước sau.

Bởi vậy Tề Hầu chỉ có thể không vui ngồi ở cách xa Nhị ca nhà hắn.

Ngô Củ giơ ly rượu lên mời mọi người:

"Quả nhân còn chưa cảm tạ sứ thần Tề quốc cùng Tần quốc đường xa mà đến.

Sứ thần hai nước quang lâm, Quả nhân vinh hạnh vô cùng."

Triệu Gia cười nói:

"Sở Vương quá khách khí.

Tần quốc phụng mệnh Chu Thiên tử, vẫn luôn ở phía tây bắc chống lại người Nhung cùng người Địch xâm lấn.

Xưa tới nay đều sơ sót phát triển quan hệ bang giao cùng Sở quốc.

Thật sự là xấu hổ.

Bây giờ được Sở Vương coi trọng, hẳn là Gia vinh hạnh mới phải."

Ngô Củ nghe Triệu Gia nói mấy câu, dần dần cũng bắt đầu thăm dò ra tính tình của người này.

Đừng thấy Triệu Gia là võ tướng, nhưng hắn xuất thân quý tộc Tần quốc, khẳng định từ nhỏ đã được giáo dục tốt.

Triệu Gia khéo đưa đẩy, lời nói ra nho nhã lễ độ.

Bất quá tám chín phần là khách sáo dối trá, cố tình lại vừa đúng mực, khiến người khác cũng không chán ghét.

Mọi người uống rượu.

Bởi vì ba quốc gia đều không có xung đột lợi ích bởi vậy trò chuyện vui vẻ.

Rượu quá ba tuần, Triệu Gia đã có chút say, nói chuyện cũng thoải mái một ít.

Hắn cười, giơ ly rượu lên, đối với Ngô Củ nói:

"Nói thật, khi Sở quốc cùng Thiên tử liên binh tấn công Lộ Tử quốc, kỳ thực Tần quốc cũng muốn xuất binh."

Hắn nói đến cái này, ngồi ở một bên tiếp khách, Phong Thư nhanh chóng hạ thấp sự tồn tại của chính mình.

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Ồ, thật không?"

Triệu Gia cười nói:

"Tần quốc vốn định xuất binh đòi quốc tướng Lộ Tử quốc Phong Thư, bất quá bị Sở quốc đoạt trước."

Phong Thư vừa nghe nói tới chính mình, nhất thời cảm giác phía sau lưng tê tê.

Ngô Củ liếc mắt nhìn Triệu Gia, lại liếc nhìn Phong Thư cúi đầu, cười nói:

"Xin hỏi Tần công tử, Tần quốc vì sao cũng muốn Phong Thư? Lẽ nào coi trọng tài hoa Phong đại phu?"

Triệu Gia cười ha ha, khá là thẳng thắn, nói:

"Không, Tần quốc cũng không phải là coi trọng tài hoa Phong đại phu.

Phong đại phu quả thật rất tài hoa, chỉ là..."

Hắn nói, đứng lên, đặt ly ở trên bàn, sau đó bắt đầu cởi áo.

Tất cả mọi người trợn mắt ngoác mồm.

Ngô Củ cũng giật mình, dĩ nhiên quên mất dời tầm mắt đi.

Triệu Gia thân hình cao lớn, đúng chuẩn, khiến người ta rất có cảm giác an toàn.

Bờ vai rất rộng, eo vô cùng săn chắc, thân dưới gọn gàng, còn có đôi chân dài to, nhìn vô cùng mạnh mẽ.

Triệu Gia mặc dù có chút say, thế nhưng động tác vô cùng lưu loát, rất phóng khoáng ném áo qua một bên.

Mọi người lập tức thấy được phần thân thể trần trụi Triệu Gia lộ ra.

Trên ngực trái Triệu Gia có một vết sẹo hơi nhô ra to như cốc trà.

Vết sẹo có vẻ đã lâu, bất quá vẫn rất rõ ràng, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

Triệu Gia chỉ vị trí vết sẹo, cười nói:

"Bởi vì...!mối thù một kiếm."

Ngô Củ giật mình nhìn vết sẹo.

Vết sẹo ở giữa ngực, quả thực muốn lấy mạng Triệu Gia.

Phong Thư nhìn thấy Triệu Gia cởi áo, lại lộ ra vết sẹo kia, trong mắt không có gì kinh ngạc.

Tựa hồ trước đây đã gặp qua, hắn chỉ là nhanh chóng cúi đầu làm bộ không nhìn thấy.

Ngô Củ chỉ là kinh ngạc Triệu Gia bị thương nặng như vậy mới nhìn chăm chú thêm.

Ngô Củ dám thề với trời, tuyệt đối không nhìn cơ bắp trên người Triệu Gia.

Triệu Gia cũng không quá khôi ngô, thế nhưng cơ bụng không ít.

Theo hơi thở phập phồng nhìn vô cùng cường tráng, hơn nữa cơ ngực cũng không nhỏ.

"Khụ khụ khụ!"

Tề Hầu đột nhiên nắm tay thành quyền đặt ở bên mép, dùng sức ho khan vài tiếng.

Ngô Củ nhanh chóng thu thần lại, vừa lúc thu được ánh mắt ai oán của Tề Hầu.

Ngô Củ lúc này rất bất đắc dĩ, xoa xoa thái dương.

Triệu Gia chậm chạp mặc áo, sau khi mặc tử tế ngồi xuống, nói:

"Gia cùng đương nhiệm Hàm Doãn của Sở Vương từng có mối thù một kiếm.

Gia suýt nữa chết, bởi vậy Tần quốc mới muốn Lộ Tử quốc giao ra Phong Thư, không nghĩ tới chậm một bước."

Thần tử Sở quốc đều hết sức khó xử.

Triệu Gia nói chuyện có lý có chứng cứ, không buông tha người.

Bây giờ hắn như là say rồi, thậm chí có chút không đứng nổi.

Dù sao đây là tiệc đón chào, Phong Thư đã là Hàm Doãn Sở quốc, Tần quốc nhắc lại chuyện xưa cũng không thể khiến Sở Vương đem Phong Thư giết, hoặc là bắt lại, chỉ làm cho hai quốc gia thêm lúng túng thôi.

Phong Thư có chút không chịu nổi, liền vội vàng đứng lên, khom người nhận lỗi nói:

"Phong Thư ngày xưa vì Lộ Tử quốc, cùng Tần công tử lập trường bất đồng, bởi vậy có đắc tội.

Kính xin Tần công tử đại nhân đại lượng, bao dung."

Triệu Gia chỉ là bưng ly rượu lên uống, cười cười, cũng không nói gì.

Phong Thư nói xong không ai tiếp lời, thật là lúng túng, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ra.

Cuối cùng đành phải yên lặng ngồi xem.

Rốt cục ngồi không yên, hắn tùy tiện tìm cái cớ, liền ra ngoài.

Phong Thư giống như chạy thoát thân.

Hắn cảm giác mình thực sự xui xẻo, gặp lại Triệu Gia điên này.

Triệu Gia là tướng quân Tần quốc, Phong Thư từng là quốc tướng Lộ Tử quốc, hai người gặp nhau rất nhiều lần, đương nhiên đều là ở trên chiến trường.

Người Địch cùng người Nhung nhắc đến Tần quốc, đều sẽ thấy rất sợ.

Bởi vì người Tần quốc dũng mãnh hơn người Tấn quốc nhiều lắm.

Kỳ thực Tần quốc chính thức trở thành Bá tước Chu quốc chẳng bao lâu, chỉ mới bắt đầu từ thời kỳ Chu Bình Vương.

Trước đây rất nhiều người Chu quốc cảm thấy người Tần quốc chính là người man rợ, là quốc gia lang hổ.

Bởi vì bọn họ dũng mãnh thiện chiến, tất cả người Chu quốc cảm thấy Tần quốc kỳ thực không khác Nhung Địch.

Triệu Gia chính là dũng mãnh thiện chiến nhất Tần quốc.

Phong Thư đối đầu hắn mấy lần, cảm thấy Triệu Gia là người điên.

Trên chiến trường, hắn chính là người điên từ đầu đến đuôi.

Người Nhung người Địch nghe tiếng hắn đã chết khiếp, chỉ có thể cong đuôi chạy thoát thân.

Nói thật ra, Phong Thư trước đây ở Lộ Tử quốc cũng sợ Triệu Gia.

Bây giờ đi tới Sở quốc, trở thành thần tử Sở quốc, không nghĩ tới lại gặp Triệu Gia, hắn lúc này càng sợ.

Có thể khiến Phong Thư chọc mù mắt quốc quân Lộ Tử quốc kinh sợ, tuyệt đối không đơn giản.

Phong Thư đứng ở bên hồ đón gió lạnh.

Trong phút chốc Triệu Gia cởi áo lộ vết sẹo, Phong Thư căng thẳng ứa ra mồ hôi.

Hắn chỉ sợ Triệu Gia đem đầu đuôi câu chuyện nói ra, vậy danh dự cả đời hắn mất sạch.

Phong Thư đang suy nghĩ như thế, liền nghe phía sau lưng có tiếng hít thở truyền đến.

Phong Thư bị dọa nhảy lên một cái, quay đầu nhìn lại.

Một gương mặt gần trong gang tấc, hai chóp mũi đụng vào nhau.

Phong Thư hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau.

Phía sau hắn là hồ nước, cũng không có vòng rào bảo hộ.

Khi hắn sắp ngã xuống nước, người kia đã nhanh chóng bắt được cánh tay Phong Thư đem hắn kéo lại.

Phong Thư bị kéo lại, nhìn rõ người kia là Triệu Gia.

Triệu Gia võ nghệ xuất chúng, Phong Thư không có võ nghệ, tất nhiên không nghe được tiếng bước chân.

Triệu Gia chẳng biết lúc nào đứng ở sau lưng của hắn, hơn nữa còn rất gần.

Phong Thư phút chốc sợ hãi.

Bởi vì vừa mới rồi nếu Triệu Gia ra tay, khẳng định hắn chết rồi.

Triệu Gia có chút say, nhìn thấy Phong Thư hoảng sợ, cười khẽ một tiếng, nói:

"Phong đại phu đang suy nghĩ gì?"

Phong Thư vội vã lui lại hai bước, nhỏ giọng thành khẩn nói:

"Tần công tử, ngày xưa là Phong Thư có lỗi.

Phong Thư xin chịu tội.

Mong Tần công tử đại nhân đại lượng, tha thứ cho Phong Thư.

Bây giờ Phong Thư góp sức cho Sở quốc, Tần quốc vừa vặn cùng Sở quốc có bang giao, Tần công tử hà tất vì Phong Thư mà cùng Sở quốc trở mặt chứ?"

Triệu Gia nghe nói khẽ cười, nói:

"Ngươi nói đúng.

Vì ngươi mà cùng Sở quốc trở mặt, ngươi còn chưa xứng."

Phong Thư nghe khẩu khí Triệu Gia, tức muốn phun máu.

Người trước hào hoa phong nhã, người sau càn rỡ đáng giận.

Phong Thư tốt xấu gì cũng đã từng là quyền thần Lộ Tử quốc, tự phụ tài hoa hơn người, coi như bây giờ đến Sở quốc, cũng sẽ thăng chức rất nhanh.

Mà khẩu khí Triệu Gia thực sự quá không khách khí.

Triệu Gia còn nói:

"Tha thứ ngươi, ngươi cũng không xứng."

Phong Thư tức giận đôi mắt đỏ lên, trừng Triệu Gia, nói:

"Ngươi...!Ngươi rốt cuộc muốn gì!?"

Triệu Gia ôm cánh tay.

Cánh tay của hắn rất mạnh mẽ, mặt trên đầy gân xanh cùng cơ bắp.

Động tác ôm cánh tay làm bắp thịt đều lộ ra.

Triệu Gia cười nói:

"Rất đơn giản, Phong đại phu khẳng định có thể làm.

Tổng cộng chỉ có hai cách.

Thứ nhất, Phong đại phu cũng nhìn thấy sẹo trên ngực ta.

Để ta đâm ngươi một kiếm, chúng ta liền hòa nhau rồi."

Phong Thư trừng mắt.

Triệu Gia đây là không có chuyện gì tìm cớ!

Triệu Gia còn nói:

"Thứ hai, càng đơn giản hơn, đó chính là..."

Hắn nói đi tới cúi đầu, ở trên cao nhìn xuống Phong Thư, giọng khàn khàn mang theo ý cười, nói:

"Để ta...!ngủ với ngươi một lần."

Phong Thư vừa nghe, đột nhiên liền lùi về sau một bước, nói:

"Triệu Gia, ngươi đừng khinh người quá đáng!"

Triệu Gia nở nụ cười, nói:

"Ta khinh người quá đáng? Phong đại phu cũng không phải chưa từng làm, hiện tại cảm thấy là khinh người quá đáng sao?"

Nói đến cái này, Phong Thư lộ ra vô cùng không tự nhiên.

Kỳ thực hai người biết nhau không chỉ ở trên chiến trường, còn có quan hệ càng sâu xa hơn.

Triệu Gia lần đầu nhìn thấy Phong Thư khi hắn là tù binh.

Đương nhiên Triệu Gia không biết Phong Thư là quốc tướng Lộ Tử quốc còn tưởng rằng là tự nhân.

Trước cũng đã nói, thời đại này tự nhân có thể không là hoạn quan, còn có nam tử hoàn chỉnh.

Triệu Gia nghĩ Phong Thư là tự nhân bình thường.

Phong Thư nham hiểm giả dối có tiếng, hắn hiểu được tình thế, giả nhu nhược cầu xin Triệu Gia thả mình.

HunhHn

Không nghĩ tới Triệu Gia hiếu chiến rất hưởng thụ cảm giác chinh phục.

Bởi vậy nhìn thấy Phong Thư giả nhu nhược, hắn liền sinh ra ý muốn chinh phục.

Triệu Gia nói Phong Thư theo hầu hạ mình là có thể không bị bắt làm tù binh.

Phong Thư liền đồng ý.

Phong Thư chủ động lấy lòng, Triệu Gia cũng trẻ tuổi hiếu thắng, rất nhanh liền bị Phong Thư mê hoặc.

Hai người lần đầu giao hoan, Phong Thư biểu hiện điềm đạm đáng yêu, nước mắt mông lung, Triệu Gia vô cùng vừa ý.

Nào có biết sau đó, Phong Thư thừa dịp Triệu Gia không phòng bị, dùng kiếm của Triệu Gia đâm vào ngực Triệu Gia.

Lúc đó Phong Thư thấy Triệu Gia chảy máu ồ ạt, đã hôn mê, cho là hắn chết rồi, liền mặc quần áo chạy trốn.

Bởi vì được Triệu Gia yêu thích, cho nên Phong Thư dễ dàng ra khỏi cửa phủ, rất thuận lợi chạy trốn.

Sau đó tự nhân phát hiện Triệu Gia bị thương, y quan vội vã cấp cứu.

May mà Triệu Gia trời sinh tim bị lệch bên phải không thì đã bị mất mạng.

Triệu Gia ban đầu chỉ cho là bị một mật thám Lộ Tử quốc tính kế.

Một năm sau hắn bình phục hoàn toàn, Triệu Gia lại tới chiến trường đánh nhau cùng Lộ Tử quốc.

Lúc này hắn mới biết được tự nhân nhu nhược yếu đuối kia kỳ thực là giả.

Người kia cũng không nhu nhược, không một chút đáng thương, là người nham hiểm giả dối, chính là quyền thần Lộ Tử quốc trên vạn người, quốc tướng Phong Thư.

Phong Thư cũng không ngờ tới Triệu Gia không chết.

Lúc này hận không thể lại đâm một kiếm, nhưng không có cơ hội này.

Ân oán cá nhân của hai người có thể nói là thâm cừu đại hận, cũng có thể nói là ghi lòng tạc dạ.

- -------------------------

Tiểu kịch trường:

Tiểu Bạch đáng yêu: Đã không thể chờ đợi được nữa, muốn tổng tài Nhị ca bao dưỡng!

Gấu trúc Củ Củ: ▼-▼.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio